Vạn Thu nắm lấy cánh tay của mình, cậu còn nhớ rõ trên cánh tay lưu lại rất nhiều vết thương.
Giống như cành cây khô mất đi sức sống, khắp nơi là những vết nứt gồ ghề.
Vạn Thu xắn tay áo, duỗi tay đặt dưới ánh đèn.
Đột nhiên cậu sững người, nhìn vào cánh tay của mình.
Dưới ánh đèn vẫn là cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt nhưng mập hơn trong trí nhớ một chút, lộ ra huyết sắc khoẻ mạnh.
Vạn Thu giơ tay tìm kiếm những vết sẹo tồn tại trên cơ thể, nhưng những vết sẹo khắc sâu trong ký ức dường như không còn rõ ràng nữa.
Vạn Thu cảm thấy mờ mịt.
Sở Chương mỉm cười, còn Vạn Thu cứ vậy mà rơi vào nghi hoặc.
Vạn Thu một bên tìm đi tìm lại những dấu vết đó, một bên nghi ngờ trí nhớ của chính mình, khiến Sở Chương bật cười thành tiếng.
Cứ như con mèo đang đuổi theo cái đuôi của chính mình vậy.
"Vạn Thu, đến xem cái này." Sở Chương kéo Vạn Thu ra khỏi cơn nghi hoặc, xoay ngược điện thoại.
Vạn Thu nhìn chiếc điện thoại trong tay Sở Chương.
Trên điện thoại là ảnh Sở Chương vừa chụp cậu.
Trong ảnh, cậu đang ngồi trên một tấm thảm lông mềm mại, hai chân vô thức khép lại, bả vai hơi rũ xuống, nhìn về phía ống kính với vẻ mặt bối rối.
Trong ảnh giống như một người khác nhưng có khuôn mặt giống cậu.
"Dáng vẻ yếu ớt đáng thương khiến người ta mềm lòng như vậy, sao Vạn Thu nhà chúng ta lại nói mình rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3510475/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.