"Thế nào? Đi giày mới có thoải mái không?" Tiếng cười trêu chọc của Dương Tiêu Vũ truyền đến tai Vạn Thu từ đầu bên kia điện thoại.
"Vâng." Có lẽ không thấy mặt Dương Tiêu Vũ nên khi Vạn Thu trả lời không cần phải phán đoán thăm dò, cậu dễ dàng bày tỏ cảm xúc của mình.
"Thích sao?"
"...Vâng."
Sau khi phát hiện Vạn Thu sẽ trở nên thành thật hơn khi nói chuyện điện thoại, Dương Tiêu Vũ rất có hứng thú tiếp tục.
"Bây giờ hãy ra ngoài, làm theo chỉ dẫn của mẹ." Dương Tiêu Vũ nói.
Vạn Thu cầm điện thoại, mở cửa ra, nhiệt độ mùa hè vẫy tay chào đón cũng không khiến cậu cảm thấy nóng bức.
Cái nắng mùa hè như thiêu đốt dường như bị cỏ cây hoa lá hấp thụ, đung đưa trong gió nhẹ.
Theo sự chỉ dẫn của Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu bước trên con đường rải đá nhỏ.
Dưới những tán cây rậm rạp, khỏe khoắn, tất cả đều cực kì lạ lẫm, lại vì có giọng nói của mẹ mà Vạn Thu vẫn luôn an tâm.
Nơi này thật lớn.
Rõ ràng toàn là cây và hoa, nhưng Vạn Thu cũng biết nơi này khác với nông thôn.
Cây cối ở nông thôn không đẹp lắm.
Sẽ không có nhiều loài hoa rực rỡ nở rộ cùng một lúc. Không có mùi xăng, không có cửa hàng, sạch sẽ không một hạt bụi.
Rõ ràng giống như một công viên.
Nhưng đây là nhà cậu.
"Bây giờ bảo bối nhìn thấy gì?" Dương Tiêu Vũ dịu dàng hỏi.
Vạn Thu ngửi thấy trong không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3510456/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.