"Tôi thích uống nước."
Sở Ức Quy kết nối điện thoại với tai nghe, sau khi điều chỉnh xong, hắn lại tiếp tục gọi điện, Dương Tiêu Vũ đầu dây bên kia lập tức nghe máy, hiển nhiên đã chờ rất lâu.
"Ức Quy, có nghe thấy mẹ nói không?" Giọng nói Dương Tiêu Vũ vang lên từ tai nghe.
Không thể trực tiếp nói chuyện khiến Vạn Thu chú ý, Sở Ức Quy dùng ngón tay gõ gõ vào điện thoại để đáp lại.
"Ức Quy, chúng ta hãy định ra một ám hiệu. Nếu đúng thì gõ điện thoại một cái, nếu không thì gõ hai cái." Giọng nói Dương Tiêu Vũ bình tĩnh hơn nhiều, hiển nhiên đã ổn định lại cảm xúc. "Vừa nãy mẹ hơi xúc động, có dọa tới thằng bé không?"
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, người dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra, gõ hai lần vào điện thoại. Dương Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Vừa rồi mẹ thấy các con đang nói chuyện, các con nói gì đó? Có thể cho mẹ biết được không?"
Sở Ức Quy im lặng một lát, thay vì nhắn tin lại hỏi Vạn Thu: "Nơi này rất gần nhà cậu à?"
"Ừm, rất gần." Vạn Thu trả lời.
Dương Tiêu Vũ hiểu ý của Sở Ức Quy: "Bây giờ con đến nhà thằng bé sao?"
Sở Ức Quy gõ nhẹ một cái vào di động.
"Làm tốt lắm, Ức Quy." Dương Tiêu Vũ do dự một chút, "Xin lỗi đã làm phiền con, Ức Quy, cảm ơn con."
Ánh mắt Sở Ức Quy quét xung quanh, sau khi thấy một chiếc xe đen, hắn nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3510422/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.