Dọc theo con đường đông đúc của khu phố cũ chật hẹp, một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo đang đứng trên vỉa hè lồi lõm, không khỏi khiến người qua đường ai cũng phải ngoái lại nhìn một cái.
Gương mặt trang điểm tinh tế cùng quần áo sang trọng vận trên người dường như không thể hoà hợp cùng không khí bụi bặm, đường sá đầy bùn nhơ này.
Dương Tiêu Vũ nghiêng đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trên tủ kính cửa hàng bên cạnh, váy liền hở lưng màu xanh nước biển dài đến bắp chân, mắt cá chân nhỏ nhắn thoắt ẩn thoát hiện cùng đôi xăng đan đế xuồng màu trắng tinh tế, mái tóc dài được búi gọn sau đầu, làm dịu đi sự phô trương thường ngày, khiến bà trở nên dịu dàng chín chắn hơn.
Dương Tiêu Vũ vô thức siết chặt chiếc túi nhỏ trên tay, hồi hộp đến nghẹt thở.
Theo tin tức báo cáo của những người theo dõi bên Sở Kiến Thụ, lát nữa con bà sẽ đi ngang qua con đường này.
Bà không cho Sở Kiến Thụ và Sở Ức Quy đi cùng bởi bà muốn tự mình đến gặp đứa trẻ kia trước.
Dương Tiêu Vũ cảm thấy bản thân sẽ nhận ra Mặc Thu ngay từ cái nhìn đầu tiên mà thằng bé cũng có thể sẽ nhớ ra bà là ai.
Có lẽ bọn họ sẽ có một hồi nhận mẹ con long trời lở đất, ôm nhau khóc lớn?
Bà không phải là một người thích khóc, bị người quen nhìn thấy bản thân khóc là một chuyện rất mất mặt, nhưng một khi đã khóc thì sẽ không dừng lại được. Nếu lúc đó Mặc Thu khóc thì chắc chắn bà cũng sẽ khóc theo.
Dương Tiêu Vũ quan sát xung quanh, phát hiện có rất nhiều người đang nhìn mình.
Liệu bé con có hạnh phúc khi có một người mẹ nổi bật như thế này?
Đương lúc đầu óc rối bời, bà nhìn thấy một thiếu niên mảnh khảnh không rõ mặt ở đằng xa, tất cả suy nghĩ đều bị đình chỉ.
Tiếng còi xe ồn ào xung quanh, tiếng tám chuyện của những người qua đường, tiếng rao bán "chào hàng" cách đó không xa, tất cả chợt im bặt.
Trong đầu Dương Tiêu Vũ chỉ có một ý nghĩ – Đó là Mặc Thu, là con trai của bà.
Ngoại hình của Mặc Thu rất đẹp, từ tổng thể khuôn mặt có thể nhìn ra được vẻ thanh tú của cậu nhưng bởi vì quá gầy, hai má không có thịt mà hai mắt lại quá to mất cân đối nên thoạt nhìn có hơi quái dị.
Cậu rất gầy nhưng không phải là sự gầy gò của một đứa trẻ đang tuổi mới lớn, quần áo trên người rộng thùng thình như thể cả người chỉ còn mỗi bộ xương.
Thời điểm nhìn thấy Mặc Thu, mỗi một chi tiết đều như vô số mũi kim nhọn đâm vào tim bà.
Quần áo của Mặc Thu là loại hàng rẻ tiền mà Dương Tiêu Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt, phía trên còn có nhãn hiệu kỳ lạ. Đôi giày cũng đã sớm cũ nát, lông đều bị xù hết lên, vết rách rõ ràng.
Con trai của bà...
Sao lại thành ra như này?
Những tin tức và lời kể lạnh nhạt kia không thể giúp bà hình dung cụ thể tình hình hiện tại của Mặc Thu. Do đó, khi được tận mắt chứng kiến, bà càng kinh ngạc hơn bao giờ hết.
Dương Tiêu Vũ còn tưởng Mặc Thu sẽ quay lại nhìn mình.
Bà vẫn luôn thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Vì vậy, cho dù Mặc Thu không có trí nhớ trước năm tuổi, ít nhất đứa nhỏ cũng sẽ chú ý tới bà.
Nhưng không.
Đôi mắt của đứa trẻ kia vẫn luôn nhìn xuống đất, đầu cúi xuống, dáng vẻ trông khá rụt rè và nhát gan, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, đối với mọi thứ xung quanh đều không có bất kỳ sự tò mò hay hứng thú nào, ánh mắt lại vô cùng tĩnh mịch, quá mức trong veo thuần khiết.
Dương Tiêu Vũ nhớ trên tư liệu có viết, chỉ số thông minh của Mặc Thu hơi thấp...
Hai người theo dõi Mặc Thu đã dừng lại cách đó không xa, mà khoảng cách giữa cậu và Dương Tiêu Vũ càng ngày càng gần. Dương Tiêu Vũ vốn cho rằng bản thân sẽ không kìm được tiến lên ôm lấy đứa nhỏ, nhưng không biết vì sao bước chân như bị cản lại.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn.
Cứ như thế lướt qua.
Dương Tiêu Vũ đột nhiên quay đầu lại, thấy Mặc Thu lúc này đang ngồi xổm bên thùng rác, thò tay vào.
Phút chốc, khung cảnh chào hỏi vẫn luôn mường tượng trong đầu, cách cười với Mặc Thu hay câu đầu tiên nói với thằng bé, vân vân, tất thảy đều bị Dương Tiêu Vũ vứt hết ra sau.
Bà tiến lên hai bước, nắm lấy tay Mặc Thu. Cánh tay gầy gò ngay cả bản thân bà cũng nhận ra được sự ốm yếu. Ở một nơi không thể nhìn thấy, bé con của mình lại lớn lên không đủ đầy như này!
Bị cảnh tượng này chọc tức, bà liền kéo Mặc Thu lại, hùng hồn nói: "Mặc Thu! Mẹ là mẹ của con!"
Mặc Thu đang ngồi xổm trên mặt đất thì bị kéo tay lại. Cậu khó hiểu ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt sáng ngời, nhất thời ngẩn ra.
Nhưng Hoàng Hổ đã nhanh chóng đến ngăn lại: "Bà chủ, tay đứa trẻ mới bị tai nạn xe hôm qua, còn đang bị thương, bà nắm như thế này..."
Băng gạc trắng quấn quanh cùng những vết bầm tím trên làn da trắng nõn, Dương Tiêu Vũ cảm thấy lý trí của bản thân đang dần mất kiểm soát. Cùng lúc đó, vì đang kéo tay Mặc Thu lên mà bà đã vô tình nhìn thấy phần bụng dưới áo bị vén lên của cậu.
Nhân lúc Mặc Thu còn chưa kịp phản ứng, Dương Tiêu Vũ đã khom người, vén áo cậu lên. Ngay lập tức, vết bầm dữ tợn trên bụng lộ ra dưới nhiều ánh mắt.
Hoàng Hổ ớn lạnh cả người, tên cộng sự bên cạnh cũng nhíu mày.
Mặc Thu lập tức kéo áo xuống che đi mấy vết thương, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Trong nháy mắt, Dương Tiêu Vũ chỉ cảm thấy tâm trạng vui vẻ của mình bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, đầu ngón tay lạnh buốt, nhất là khi Mặc Thu giãy giụa muốn thoát khỏi bà. Tính khí nóng nảy không thể kiềm chế liền bùng nổ, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh điểm.
"Mau theo mẹ về nhà!!!" Dương Tiêu Vũ tức muốn nổ não, bà đành buông cánh tay bị thương của Mặc Thu ra, muốn nắm lấy cánh tay còn lại, nhưng lại bị Mặc Thu né được. Dương Tiêu Vũ vô cùng tức giận, "Mẹ là mẹ của con, giờ con phải về nhà với mẹ! Mẹ là mẹ con!"
Mắt thấy người trước mặt định vươn tay bắt mình lại lần nữa, Mặc Thu lập tức lùi lại hai bước, ném túi nhựa trong tay, tránh xa người phụ nữ quái gở kia.
"Cháu có mẹ." cậu nhíu mày, không hiểu người phụ nữ xinh đẹp xa lạ này đang nói cái gì, "Mẹ của cháu tên là Ninh Xảo Trân."
"Cút con mẹ mày đi Ninh Xảo Trân. Mẹ là mẹ con, mẹ mới là mẹ con! Mẹ là Dương Tiêu Vũ. Mẹ, Dương Tiêu Vũ, mới là mẹ con!!" Dương Tiêu Vũ vừa định tiến lên, lửa giận liền bùng cháy, bà sốt ruột muốn đến bên cạnh Mặc Thu.
Cùng lúc đó, một người đàn ông cao lớn đột nhiên bước xuống từ chiếc xe sang đang đỗ bên cạnh, đưa tay ngăn bà lại.
Sở Kiến Thụ xoa dịu nói: "Tiêu Vũ, bình tĩnh đi em, em quên bản thân đã nói muốn gây ấn tượng với Mặc Thu rồi sao? Chúng ta đã thống nhất với nhau là nhất định phải bình tĩnh mà."
Sở Kiến Thụ dẫu biết sẽ có chuyện, nhưng không ngờ Dương Tiêu Vũ một khắc cũng không chịu nổi.
"Nó bị đánh, con tôi đã bị đánh!!" Dương Tiêu Vũ không thể bình tĩnh lại,"Ai đánh con, ai dám đánh con, mẹ muốn hắn phải chết!"
Những người xung quanh chú ý đến tình huống kỳ lạ ở đây, nhiệt tình tới hóng chuyện.
Mặc Thu nhận ra bản thân đang thu hút sự chú ý, ngón tay dưới vạt áo nắm lại, định tự kéo xe bỏ chạy.
"Không được chạy, theo mẹ về nhà, con theo mẹ về nhà, hôm nay con nhất định phải theo mẹ về nhà!" Vì bị Sở Kiến Thụ cản đường, Dương Tiêu Vũ không thèm đếm xỉa đến hình tượng của bản thân, thẳng chân đạp lên xe đẩy nhỏ của Mặc Thu.
Mặc Thu quay đầu lại, hiển nhiên không muốn bỏ xe đẩy nhỏ cùng vỏ giấy lại. Cậu mím môi, có hơi bất đắc dĩ: "Tại sao?"
"Tại sao?! Mẹ là mẹ con, còn muốn tại sao mẹ cho con về nhà?!" Dương Tiêu Vũ bất chấp hình tượng lên giọng.
Người phụ nữ kỳ lạ cùng lời nói khó hiểu, Mặc Thu hơi khó chịu nhắc nhở: "Cháu có mẹ."
"Có cmm mẹ, mẹ nào mà lại đánh con ra nông nỗi này, đã vậy còn nhắm vào bụng để đánh?" Dương Tiêu Vũ tức không chịu nổi.
Mặc Thu phản bác lại:"Mẹ cháu không có đánh cháu."
"Con mau theo mẹ về, hôm nay cho dù có phải trói con lại, mẹ cũng sẽ trói con đem về nhà!!" Nhưng bây giờ Dương Tiêu Vũ chỉ nhớ được những vết thương trên người Mặc Thu, cái gì cũng không thể nghe lọt tai.
Quần chúng vây xem đã bắt đầu giơ điện thoại lên chụp ảnh ở đây, mắt thấy tình hình ngày càng tệ, Sở Kiến Thụ cau mày: "Tiêu Vũ, bình tĩnh một chút."
"Thưa bà, bắt cóc là vi phạm pháp luật, xin bà bình tĩnh." Hoàng Hổ ở bên cạnh cũng tiến lên an ủi, không biết có nên ngăn bà lại hay không.
Mặc Thu bất lực nhìn tình huống trước mặt. Đột nhiên, Hoàng Hổ đá nhẹ một cái vào xe của cậu, xe đẩy nhỏ dưới chân Dương Tiêu Vũ được giải thoát.
Mặc Thu có hơi sợ hãi người phụ nữ bạo lực đột nhiên xuất hiện này, nhất là khi bị nhìn thấy vết thương mà mẹ đã dặn không được cho người khác thấy, cậu chột dạ lập tức xoay người kéo xe đẩy nhỏ chạy đi.
"A——"Dương Tiêu Vũ hét lên, sụp đổ tức giận vì bị chặn lại, "Đó là con tôi, là con của tôi, trả con cho tôi, mau trả con lại cho tôi!"
Sở Ức Quy vốn đang ngồi trên ghế phụ chẳng biết từ khi nào đã đứng trước mặt Dương Tiêu Vũ, xoa dịu nói: "Mẹ, đừng lo, để con đi cho."
Dương Tiêu Vũ nghe Sở Ức Quy nói muốn đi, cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo.
"Mẹ, bất cứ lúc nào con cũng sẽ liên lạc với mẹ, mẹ yên tâm đi, có lẽ anh trai cũng đang rất hoang mang." Nhận được cái gật đầu đồng ý của Sở Kiến Thụ, hắn bước chân đuổi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]