Dọc theo con đường đông đúc của khu phố cũ chật hẹp, một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo đang đứng trên vỉa hè lồi lõm, không khỏi khiến người qua đường ai cũng phải ngoái lại nhìn một cái.
Gương mặt trang điểm tinh tế cùng quần áo sang trọng vận trên người dường như không thể hoà hợp cùng không khí bụi bặm, đường sá đầy bùn nhơ này.
Dương Tiêu Vũ nghiêng đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trên tủ kính cửa hàng bên cạnh, váy liền hở lưng màu xanh nước biển dài đến bắp chân, mắt cá chân nhỏ nhắn thoắt ẩn thoát hiện cùng đôi xăng đan đế xuồng màu trắng tinh tế, mái tóc dài được búi gọn sau đầu, làm dịu đi sự phô trương thường ngày, khiến bà trở nên dịu dàng chín chắn hơn.
Dương Tiêu Vũ vô thức siết chặt chiếc túi nhỏ trên tay, hồi hộp đến nghẹt thở.
Theo tin tức báo cáo của những người theo dõi bên Sở Kiến Thụ, lát nữa con bà sẽ đi ngang qua con đường này.
Bà không cho Sở Kiến Thụ và Sở Ức Quy đi cùng bởi bà muốn tự mình đến gặp đứa trẻ kia trước.
Dương Tiêu Vũ cảm thấy bản thân sẽ nhận ra Mặc Thu ngay từ cái nhìn đầu tiên mà thằng bé cũng có thể sẽ nhớ ra bà là ai.
Có lẽ bọn họ sẽ có một hồi nhận mẹ con long trời lở đất, ôm nhau khóc lớn?
Bà không phải là một người thích khóc, bị người quen nhìn thấy bản thân khóc là một chuyện rất mất mặt, nhưng một khi đã khóc thì sẽ không dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3003826/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.