Mọi người tập trung hướng vừa phát ra tiếng, ba chàng trai ba phong cách nghạo nghễ tiếng vào. Phía sau đàn em tụi hắn cũng tới đúng lúc. Trong mờ ảo nó thấy hắn nhưng nó đứng còn không nổi làm gì.
Mọi người tảng ra tụi hắn vào, nhỏ và cô cũng giải thoát chạy nhanh phía nó.
- My, mầy không sau chứ.-nhỏ khóc như mưa.
- Tại sau bất cẩn vậy bình thường mầy cẩn thận lắm mà.-cô trách nó nhưng rất lo cho nó.
- Tụi mầy bớt lại được không, tao chưa đủ thê thảm sau.-nó nói chậm, máu chảu khá nhiều nên nó mất sức cũng khá nhiều.
- Mầy muốn chết lắm sau.-nhỏ hỏi vừa thấy nó tỏ mạnh mẽ mà người gần như cộng bún rồi.
- Từ rất lâu rồi tao không muốn sống.-đúng từ rất lâu rồi, trãi qua biết bao nhiêu trận chiến sóng gió, nằm viện vô số kể mà vẫn không gì, nếu hôm nay nó **** thì được gặp mẹ rồi.
Nhỏ và cô nhìn nó chua xót, "mầy vẫn chưa quên sau". Cậu và anh chạy lại hai nhỏ.
- Em sau không, bị thương không.-cậu hoảng.
- Còn em nữa, cần đưa thẳng nhà xác không.-anh không nhịn được nữa, rất lo thì phải.
- Tụi em không sau nhưng My nó không ổn chút nào.-cô, nhỏ nhìn hai chàng lại nhìn hắn.
Hắn chỉ để ý tới nó nằm vật vả dưới đất là tim hắn thắt lại, dìu nó vào lòng hắn, con người lúc nào cũng mạnh mẽ, khônh gì không dám làm mà bây giờ thành ra như vậy, nhìn không ổn chút nào, hắn khẻ nhăn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254311/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.