Nó lạnh lùng ngồi trên ghế như nữ thần giữa ranh giới sống chết.
- Bắt đầu trò chơi.-nó nói với Bin.
- Được thôi, tuỳ các em.-Bin nói.
- Tụi em chỉ là tay sai, giao tiền thì em làm, kiếm sống thôi. Nhà em còn mẹ già, vợ và con nhỏ, xin ba tỉ tha cho em.-mấy tên đằng sau van xin tụi nó.
- Muộn rồi cưng ak, nếu biết lo cho gia đình thì đừng có đi làm chuyện ngu xuẩn đó.-nhỏ nhấn mạnh từng chữ.
- Thôi đừng nhiều lời, nợ thì phải trả chứ.-nó nói rất tự nhiên nhưng trong đó có hàm ý rất lớn làm cả đám rùng mình lo sợ.
Ý của nó là mấy tên đó đã đâm nó một dao bây giờ đến lúc phải trả, nó luôn nói "Có ân nhất phải báo, có nợ nhất phải trả" châm ngôn sống.
- Xẹt...xẹt....xẹt..-nó phóng từng cây kim châm toàn độc, nó mà đã phóng thì 100% là trúng, nhưng nó cố ý chỉ làm xướt qua trên mặt tạo vết thương nhỏ thôi, cho độc ngấm vào từ từ mới thú vị.
- Aaa...-Khi nó phóng kim ra mấy tên đó chỉ thấy khác, nhưng khi độc vào da thịt thì thật khinh khủng, muốn cháy cả da thịt.
- Tới tao.-nhỏ nói xong dùng mùi hương của hoa cực độc (Tyty: nói đại ak, bí rồi). Khi nó bám vào người thì ngứa dần trở nên đỏ, nổi lên những hột to nhỏ khác nhau, cảm giác rất khó chịu, nếu có nước sôi lúc này kêu tụi đó nhảy vô tụi đó sẽ nhảy ngay, vì rất ngứa, mất kiểm soát.
- Chưa hết đâu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254207/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.