Từ đầu nó đã biết hắn theo nó, nó không quan tâm. Không gian im lặng một người trước một người sau, cảnh đẹp, gió mát, đẹp như một bức tranh. Nó ngồi dưới cát ngắm nhìn biển làm cho nó có cảm giác bình yên.
- Ra đi, anh không mệt ak.-nó nói.
- Tối rồi, sau không về phòng nghĩ mà ra đây.-hắn hỏi.
- Trong đó ngột ngạc lắm tôi ra đây hóng gió.-nó.
- Cô có thể đừng lạnh lùng với tôi không?.-hắn hỏi tiếp.
- Tôi vốn đã vậy.-nó trả lời ngây thơ.
- Không phải, cô không phải. Cô chỉ cố lạnh lùng để tự tạo một vỏ bộc hoàn hảo, không cho phép mình trở nên yếu đuối nên cô mới như vậy, đúng không.-hắn trình bày sự việc cho nó nghe.
- Đúng....! Tôi mệt rồi...hức...hức...-nó khóc.
- Tôi thích cô như vậy hơn.-thấy nó khóc hắn thấy tim hắn rất nhói, rất đau.
- Cô có thể xem tôi như một người bạn, kể tôi nghe về chuyện của cô không, Tôi rất muốn biết nhiều về cô, để hiểu rõ cô hơn.
-....-nó im lặng.
- Nếu không muốn kể tôi cũng không ép.-hắn nói có vẻ buồn.
Nó suy nghĩ nó muốn có người tâm sự nó rất mệt mỏi, không ai hiểu nó, không ai biết nó thật sự muốn gì.
- Gia đình của tôi lúc trước rất hạnh phúc, đẹp như trong cổ tích. Nhưng về sau...-nó kể lại hết chuyện xãy ra cho hắn nghe.
Nghe xong hắn trầm mặt, không ngờ cô lại trải qua nhiều đau khổ như vậy, cô thật dũng cảm.
- Tôi sẽ đồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-lanh-lung-toi-se-mai-mai-ben-canh-em/2254190/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.