Bến xe buýt lác đác vài người đứng đợi, Hiểu Hân ngồi đợi xe tầm mắt buồnchán ngước lên nhìn từng giọt nước mưa còn đọng lại trên mái giỏ xuốngvũng nước trước mặt, tạo nên những vòng tròn nhỏ lan ra rồi biến mất.Những vòng tròn sóng nhỏ ấy như tâm trạng Hiểu Hân bây giờ, có gì đóđang gợn lên rồi nhanh chóng biến mất.
Tiếng xe kêu bíp bíp báohiệu vào bến, Hiểu Hân theo dòng người nhanh chóng lên xe. Các bến đợitrên con đường ven ngoại thành này khá dài, phải vài km mới có một bến.Khi xe đến bến đợi tiếp theo thì xe lại có thêm vài hành khách nữa. Mộtngười phụ nữ tầm 40 tuổi lên xe nhìn dáo dác một hồi, sau đó cô ta tiếnvề chỗ Hiểu Hân và ngồi xuống. Hiểu Hân vốn không mấy quan tâm đến aiđang ngồi cạnh nhưng thấy cô ta đưa cho mình chiếc ô thì mới nhìn đếnkhó hiểu. Cô ta thấy Hiểu Hân ngây ra nhìn, liền nói và chỉ tay hướngcửa sổ xe.
“Bạn cháu nhờ cô đưa cho cháu đó.”
Cửa xe bịnhững hạt nước đọng lại nên mờ mịt, Hiểu Hân giơ tay kéo cánh cửa ranhìn xuống. Khôi Nguyên đang đứng trên bến đợi, hai tay đút túi quầnnhìn cô cười.
“Cầm lấy đi, phòng trời mưa.”
Lúc đó KhôiNguyên đã đi, khi anh nghé vào ven đường mua áo mưa thì thấy mấy chiếc ô này. Anh trả tiền mua thêm ô rồi phóng xe quay lại bến. Đến bến xe thìxe đã chuyển bánh, anh cho xe tăng tốc đuổi đến bến đợi sau chờ trước.Anh nhờ một chị cùng đợi xe mang lên giao lại cho một cô bé mặc áo sơmikẻ xanh. Khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-hay-doi-anh/95946/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.