Quốc An đưa nó về thăm mộ ba mẹ. Đã lâu lắm rồi không về, cỏ đã phủ xanh cả lối đi. Nó nhớ ba da diết, nhớ những lần ba nghiêm khắc sửa trị, nhớ những lằn roi khi ba phạt, những lúc đó đằng sau cánh cửa nó thấy ba ôm hình mẹ mà khóc. Vậy mà một đứa trẻ ngỗ nghịch như nó làm sao hiểu hết được, nó oán trách ba vì phá tan hạnh phúc gia đình, khiến nó mồ côi mẹ khi còn chưa kịp có ý thức. Nó càng ân hận bao nhiêu thì càng căm ghét hai mẹ con họ bấy nhiêu, chính họ đã âm mưu làm gia đình nó đổ vỡ, chính họ đã khiến nó hai bàn tay trắng rời khỏi ngôi nhà yêu thương này.
Nước mắt cứ thi nhau rơi, Quốc An không nói gì chỉ im lặng kéo nó vào lòng. Cậu biết sẽ khó lòng quên được nỗi đau khi bị người mình yêu thương phản bội. Cũng giống như cậu, cậu hận Duy Minh vì đã gây ra cái chết của ông ngoại, hận anh ta vì đã khiến nó đau khổ. Nhưng cũng may ông trời còn đem nó đến với cậu, để xóa bỏ phần nào hận thù trong lòng.
-Nô đưa Mon về nhà một lát nhé. Nó thì thào.
-Được.
Quốc An chở nó về nhà, từ trong xe nó nhìn thấy ngôi nhà rộng lớn ngày nào nay chỉ là rêu phong phủ đầy bụi. Nó chầm chậm bước vào bên trong, khu vườn xương rồng bây giờ chẳng còn nữa, ngôi nhà dường như bỏ trống lâu lắm rồi. Đau lòng, nó bước lên lầu, căn phòng vẫn y nguyên, hình như không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499868/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.