Về nhà, nó sướng như tiên, ăn uống làm cái gì cũng có người phục vụ tận tình.
-Mon ơi, ăn cháo thôi.
Quốc An bưng tô cháo còn nóng hổi lên. Nó hơi sợ, lỡ mùi vị giống lần trước nữa chắc tiêu.
-Nô nấu à?
-Yên tâm, là Thanh Ngân mang qua đó. Quốc An ngồi xuống bên cạnh.
-Giờ Mon mệt lắm, không ăn nổi đâu. Nó nhõng nhẽo, lâu lâu mới có dịp hành hạ cậu ấy tội gì không làm chứ.
-Ngoan, ăn đi rồi uống thuốc.
Thích thế đấy, công nhận cậu ấy cũng kiên nhẫn chiều chuộng con nhỏ khó ưa như mình.
-Đút Mon đi.
Quốc An mỉm cười trước dáng vẻ trẻ con của nó, kiểu này chắc sau này có con không khéo lại giành đồ chơi với con mất. Cậu múc từng muỗng cháo, cẩn thận thổi cho hết nóng rồi đút cho nó.
-Công nhận bị ốm thật thích. Nó không giấu được hạnh phúc trong lòng.
-Lần sau mà còn ốm kiểu này tôi đánh cho chứ ở đó mà thích. Uống thuốc thôi.
Nó nhìn mấy viên thuốc mà ớn đến tận cổ, ngày nào cũng cháo với thuốc, dị ứng với mấy thứ này kinh khủng.
-Để đó đi xíu Mon uống.
Quốc An biết tỏng âm mưu của nó, để đó lát nữa không có ai thì mấy bạn thuốc tội nghiệp sẽ được nó xử lý vô sọt rác. Ai chứ nó thì chuyện gì chẳng dám làm.
-Thôi đừng có mà bày trò, uống mau lên.
-Mon uống không nổi nữa, Nô tha cho Mon một lần thôi nha. Nó bắt đầu nài nỉ, lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499866/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.