Anh sẽ tốt mà, sẽ tìm người mới quan tâm và hạnh phúc
Anh sẽ tốt mà nên rồi nỗi đau sẽ qua nhanh mà thôi
Những kỉ niệm này em xin gửi lại nơi tim.
Nhớ khi xưa đôi mình hẹn hò quen nhau
Quán xá quanh ven đường ngập màu yêu thương
Em đã ôm anh ngại ngùng
Đan tay vòng qua lưng, tựa đầu ấm áp.
Phố xá nơi đây thị thành dòng người đông đúc
Thế chắc hạnh phúc tắc đường, chưa kịp ghé qua
Chia tay nhau rồi, em là người cô đơn.
..........
Đợi Duy Minh đi, nó lặng lẽ ra ngoài mua một hộp thuốc ngủ, dù gì nó cũng chẳng còn người thân nào nên cái chết của nó cũng sẽ chẳng có ai đau buồn, chỉ thương đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng. “Mẹ xin lỗi, là mẹ ích kỷ nên con không có cơ hội chào đời, hãy tha thứ cho mẹ con nhé”.
Nó khóa cửa lại, bây giờ chỉ cần có đủ can đảm nữa là có thể kết thúc mọi chuyện. Nó sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nếu được trở về bên cạnh Quốc An cũng chẳng còn tư cách để đến với cậu ấy nữa. Đây có lẽ là lần cuối cùng nó khóc nên còn bao nhiêu nước mắt cứ để cho nó chảy một lần này nữa thôi.
Bỗng bụng quặn đau như ai thắt từng đoạn ruột, nó co quắp nằm dưới nền nhà, một dòng máu đỏ tươi chảy ướt chân. Nó đem tất cả thuốc uống ngủ uống hết một lần. Trong cơn mơ màng, bao nhiêu kỷ niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-khi-nao-em-moi-lon-day-ha/2499854/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.