“ Thôi đi! ”
Hai tên ngốc đang cãi nhau chí choé thì đột nhiên im băt khi thấy gương mặt của hắn đang khó chịu đến mức muốn giết cả người họ, thế này là, họ đã bị giận rồi sao?
“ Ngồi xuống ngay cho tôi ”
Cả Nhược Vân lẫn Doãn Khiêm đều quỳ xuống cùng lúc, gương mặt sợ hãi đến mức người khác nhìn vào còn tưởng hắn đang dạy dỗ hai thằng con trai của hắn không đấy.
" Thứ nhất, ở chung nhà thì cấm cãi nhau. Thứ hai, tôi lớn tôi tự lo được cho bản thân, hai người đừng có kiểu quan tâm thái quá nữa. Nếu ai còn phạm lỗi, thì tôi thay mặt ba mẹ Tạ đuổi ra khỏi nhà ”
Lời Hạ Doãn là lệnh vua, hai người kia chỉ biết gật đầu lia lịa chấp thuận chứ nào dám phản kháng lại lời hắn. Cũng vì thế mà ngôi nhà cũng trở nên yên bình hẳn khi số lần cãi nhau của hai đứa nhóc đó được giảm thiểu đến mức chỉ còn tiếng rầy la của Hạ Doãn trong căn nhà này mà thôi.
" Anh này, anh đã nhớ gì về em chưa? ”
Trong khoảng thời gian sống chung này, Doãn Khiêm vẫn luôn cố gắng tìm cách khôi phục trí nhớ cho hắn nhưng lại không dám tự tiện nhắc lại quá khứ vì nó sẽ khiến hắn bị đau đầu.
Từ những dược phẩm quý hiếm mua từ bên Pháp, hay thuê trực thăng mời ba bốn vị bác sĩ có tiếng tăm trong và ngoài nước đến chữa bệnh cho hắn. Ấy thế mà Hạ Doãn cũng chỉ giảm thiểu được cơn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-hom-nay-lai-noi-thu-tinh-roi-/3577155/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.