“ Anh… hộc… muốn nói gì vậy ạ? ”
Bộ dáng Doãn Khiêm dần dần mất đi nhân tính, cứ thế mà cầm tay hắn như thể chú cún con muốn được ân sủng, đến mức Hạ Doãn còn suýt ngất khi tưởng tượng cái đuôi đang vẩy vẩy ở sau mông của đối phương nữa kia mà!
“ Dù tôi biết tôi không phải là người cậu tìm, nhưng cậu lại trông rất giống người hay xuất hiện trong trí nhớ của tôi… Vậy… vậy nên…” Hạ Doãn khẽ đỏ mặt, ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại thôi.
Trái với trạng thái hỗn loạn của hắn, Doãn Khiêm lại rất từ tốn chờ đợi câu nói tiếp theo của đối phương mà không hối hả khiến hắn cũng có chút nào đó rung động với sự lịch thiệp này.
" Vậy nên…cậu có thể ở đây được không? ”
" Dạ được ” Doãn Khiêm lại không chút tiết tháo mà đồng ý ngay lập tức như thể đã chờ đợi câu nói này rất lâu rồi. Haiz, tên nhóc này liệu có biết thế nào là làm giá không vậy nhỉ?
Hạ Doãn cũng chẳng biết vì sao ban nãy hắn lại hành động như vậy, chỉ là do linh cảm mách bảo rằng người này rất quan trọng khiến hắn không nỡ mà tạm biệt. Và cũng có thể, người này thật sự có liên quan đến quá khứ trước kia của hắn thì sao?
Hai người họ trò chuyện một hồi thì cũng quay bước về lại nhà, con thuyền ban nãy cũng dừng hóng chuyện một lúc rồi cũng rời đi tiếp tục hành trình của mình, bởi họ biết rằng tên nhóc đi ké kia đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-hom-nay-lai-noi-thu-tinh-roi-/3577154/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.