Nhìn theo bóng lưng của hắn và Lục Hải rời đi, trong lòng Doãn Khiêm không thể nguôi nổi sự sợ hãi.
" Công tình mình nuôi anh ấy bao nhiêu năm, tuyệt đối không thể để ông chú hách dịch đó cướp mất được! ”
Doãn Khiêm đi đi lại lại trong phòng, phần bất an lo sợ Lục Hải có tình ý với Hạ Lâm, phần hoang mang không biết nên theo rình hay ở lại.
" Giờ ở đây phá thì cũng bị chửi, mà đi theo rình thì cũng bị chửi nốt. Thôi thì đi rình cho rồi! ”
Vừa nói xong, cậu tức tốc lục tung đống quần áo được xếp cẩu thả trong vali để tìm bộ đồ phù hợp cho phi vụ rình mò lần này.
" Chà, đẹp trai dữ thần! ”
Chiếc nón lưỡi trai đen được chôm chỉa vào ngày sinh nhật của hắn năm 19 tuổi, bộ đồ thể thao xám cũng được lấy cắp từ tủ quần áo trong phòng Hạ Lâm. Doãn Khiêm này là không hiểu hay là cố tình không hiểu nhỉ? Đây là lén đi rình người ta nhưng lại sợ họ không biết danh tính nên phải mặc đồ của họ cho dễ nhận dạng à?
Chuẩn bị quần áo ngay ngắn tươm tất, Doãn Khiêm lại lén xịt tí nước hoa của hắn cho đủ quy trình. Xong, cậu ung dung đi ra khỏi khách sạn tìm hắn.
" Trong túi có tiền, trong đầu có não, lần này ông đây không dễ đi lạc giống hôm qua nữa đâu! ”
" Đệt, mặc áo ngược rồi! ”
Sau một hồi lượn lờ thì cậu_ Doãn Khiêm cũng đã thành công đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-hom-nay-lai-noi-thu-tinh-roi-/3577125/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.