“ Chà, một mình anh ở thôi mà sao thuê phòng rộng thế? ”
Doãn Khiêm đi vòng vòng trong phòng vừa tắm tắt khen ngợi. Tên nhóc này quả là tự nhiên như ở nhà!
" Ai bảo ở một mình? anh ngủ một giường, Lục Hải ngủ giường còn lại mà”
" C-cái gì? ngủ với người khác mà ăn bận hớ hênh vậy hả? Nếu ban nãy không phải em mà là ông chú già đó thì anh cũng vắt mỗi cái khăn ra tiếp đón à? ”
Doãn Khiêm như muốn nổ tung, cậu đây cũng chỉ được nhìn cơ thể hắn vài lần. Ấy vậy mà hôm nay hắn nỡ bỏ cậu ở nhà mà đi ngủ chung phòng với thằng khác, đã thế còn chỉ dùng mỗi cái khăn tắm để che cơ thể nữa chứ. Thật là tức quá đi mà!
" Nổi điên gì đấy? Đàn ông con trai với nhau thì có sao? ”
Hạ Lâm cũng đến chịu với tính tình thất thường của tên nhóc này. Hắn lại chả mảy may cậu đang làm mình làm mảy, thong thả cởi phăng cái khăn tắm ra ngoài.
" A-anh biến thái à? ” cậu vừa thấy liền che mắt lại, đây là trai tân 25 năm rồi đấy nhá, không mê sắc dục đâu!
“ Bệnh à? không cởi ra thì sao thay đồ? làm như gái mới lớn không bằng”
Cơ thể hắn trắng muốt, cái eo nhìn thì có vẻ như chỉ một tay của cậu thôi cũng đủ ôm trọn rồi. Haiz, ốm như thế này lỡ cậu mà làm gì thì có mà hắn gục ngay từ mấy giây đầu tiên quá.
" Sao của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-hom-nay-lai-noi-thu-tinh-roi-/3577124/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.