Lăng Từ Nhật cùng Lăng Nhã Linh bước về nhà, trong trạng thái đầy ủ dột và mệt mỏi. Lăng Từ Nhật xoay sang nhìn Lăng Nhã Linh, rồi tự tay đưa lên mặt mình sờ sờ vài cái. Tệ thật!! Mắt dường như đã sưng hết cả lên...
- Chị...!!
Lăng Nhã Linh bỗng đứng lại, lắp bắp bờ môi khó xử. Như nhận thấy cô em gái định nói gì, lập tức cô liền nhanh chóng cướp lời...
- Tốt nhất chuyện này đừng nói ai biết!! Em nên nói chuyện với cha mẹ thì hơn!!
Lăng Nhã Linh lập tức cứng người. Những lời như vậy, ý là sao chứ?? Nói chuyện?? Nói chuyện về cái gì chứ?? Phút chốc, ánh mắt Lăng Nhã Linh thoáng qua tia giận dữ trông thấy...
- Em không muốn!! Em không muốn!! Nói cái gì chứ?? Nói chuyện ba mẹ chuẩn bị lo hậu sự cho chị sao?? Hay là còn có gì khác nữa???
Lăng Nhã Linh ngay giữa đường lập tức liền gào lên đầy phẫn nộ, tiếp tục liền thấy sóng mũi mình cay cay... Lăng Từ Nhật hít sâu, cười nhàn nhạt nhìn...
- Em cũng đã nghe bác sĩ Cao nói, bệnh tình của chị đang chuyển biến xấu. Có thể... - giọng Lăng Từ Nhật ngắt quãng - Có thể còn chưa đến hai tháng...
- Chị im đi!! Chị im đi!! Em không muốn nghe!! Em không muốn nghe!!
Lăng Nhã Linh gào lên đầy ủy khuất, bước chân tựa hồ cũng mang đầy tức giận, vùng vẫy chạy vào nhà. Cô đứng đó, cổ họng cũng bắt đầu dâng lên một cỗ chua xót...
...
.
.
.
...
Dương Khánh Nam nheo mày nhìn cô một bộ dáng mệt mỏi bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729124/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.