Lăng Từ Nhật chống cằm nhìn ra ngoài khung cửa kính lớn, trên tay là cốc capuchino đã nguội lạnh. Nhìn dòng đường và những tiếng cười hạnh phúc kia, không hiểu tại sao tim cô như bị khoét một lỗ sâu...
- Mùa xuân... đến nhanh quá!!...
Lăng Nhã Linh nghe Lăng Từ Nhật nói, cơ hồ sóng lưng hơi cứng lại, rồi lại nhè nhẹ thở ra. Nghe tang thương đến kì lạ...
- Đi!!
Lăng Từ Nhật xoay đầu cười với Lăng Nhã Linh một cái, ngay tắp lự đứng lên rời khỏi chỗ vừa ngồi. Hôm nay có lẽ thế là đủ. Mà về với Lăng Nhã Linh, bờ vai khẽ run lên đôi chút, cũng xách giỏ lên theo chân cô chị bước ra khỏi quán...
...
.
.
.
...
Vẫn như cũ, khi cánh cửa kia một lần nữa đóng lại, đôi mắt Lăng Nhã Linh xoẹt qua người chị đang ngồi trước mình cách khoảng năm bước chân, giọng hòa nhã, nét tinh nghịch thường ngày cũng giảm đi mấy phần...
...
- Chào cô!! Bác sĩ Cao!!...
- Chào em!! Đã lâu không gặp!!...
Cao Đường Quân lập tức đóng hồ sơ, đẩy cặp kính lên một chút... Lăng Nhã Linh bên cạnh ngồi xuống, tựa hồ lồng ngực như không thông, nghẹt thở vô cùng. Cao Đường Quân giọng trầm trầm nghiêm túc...
- Ba mẹ em thế nào??
- Họ vẫn ổn!! Ít nhất là họ nghĩ vậy!!...
Lăng Từ Nhật cười khổ. Bao lâu đã không gặp hai vị sư tổ đó, cơ hồ còn không biết họ như thế nào?? Cao Đường Quân quan sát vẻ mặt của Lăng Từ Nhật, tiếp tục...
- Thế còn em??...
... Và mọi thứ dường như lại chìm vào im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729123/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.