Lăng Từ Nhật không biết vì lý do gì mà, khi mở mắt ra... đập vào mắt chính là hình - ảnh - không - muốn - thấy nhất của cả cuộc đời cô. Lăng Từ Nhật bật dậy, hét tán loạn....
- Kyaaaaa!!! Ác mộng!!!
- Này!!! Ác mộng cái gì ở đấy??
Dương Duy cau mày, bịt chặt hai tai lại, nhăn trán... Cái bà này volume khủng khiếp thật... Lăng Từ Nhật sực tỉnh, nhìn qua nhìn lại. Óe?!! Gì thế này??! Cô nhớ là cô đang ở thư viện trường cơ mà, sao giờ phút chốc lại ở nhà rồi??...
- Này nhóc!! Sao chị ở.... Oaaaaa!! Đau!!!!!!....
Chưa kịp để Lăng Từ Nhật nói hết câu, Dương Duy đã nhẹ tay "chạm" vào ( thật ra là tên lùn ấy mạnh tay chọt vào đấy ) trán cô - nơi và giờ đây đã sưng lên một cục và cần chườm nước đã đấy mấy bác ạ ~!!...
- Ui ui!! Kinh!! Nhóc tính mưu sát chị à??
Lăng Từ Nhật vì đau quá mà mắt rơm rớm, một tay ôm cái trán sưng vù của mình. Hai anh em nhà này tên nào cũng như tên nào. Sống với họ có ngày Lăng Từ Nhật cô tăng xông mà chết mất...
- Ủa?! Cơ mà... Dương Khánh Nam đâu??
- Ai biết!!
Lăng Từ Nhật nheo mày nghi ngờ nhìn Dương Duy, rõ bốc phét...
- Ừ thì ở đó mà ngậm mồm cho kín vào. Chỉ tội cho Lăng Nhã Linh... - Lăng Từ Nhật đánh mắt sang Dương Duy, thấy biểu hiện của thằng nhóc bỗng cứng lại trong giây lát, nhàn nhã nói tiếp... - ...hai ngày nữa phải sang đó hỏi thăm cha mẹ hơn một tháng mới về, định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729091/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.