Dương Khánh Nam ôm bụng cười ngặt nghẽo, chuyện không tốt lúc sáng cũng theo gío mà bay đi mất. Lăng Từ Nhật tím mặt, vội giựt lại bảng điểm. Nhưng nhanh hơn, anh đã mau chóng đưa lên cao qua khỏi đầu...
- Trả đây!!
- Không trả!!
Lăng Từ Nhật bặm môi tức giận, lườm Dương Khánh Nam tóe khói. Trái lại, gương mặt anh còn biểu hiện rõ hai chữ "chiến thắng" trên mặt...
- Không giỡn nữa!! Đưa đây đi mà...
Lăng Từ Nhật bỗng nhỏ giọng, rưng rưng như sắp khóc, cúi thấp đầu. Dương Khánh Nam nghe cô bỗng chốc thay đổi giọng, cũng không kém phần lo lắng mà cúi đầu thấp xuống...
- Sao thế?? Khóc thật à??...
... Phập...
- Oái!!!
Dương Khánh Nam chau mày vì đau, hơi lùi lại vài bước, ngước nhìn cô nhóc phe phẩy tờ giấy mỏng trong tay, mỉm cười đắc thắng...
- Hê hê!! Bị lừa rồi nhé!!
Hay thật, anh đã bị lừa một cách ngoạn mục. Thừa cơ anh cúi đầu mà cắn một phát vào tai anh. Nheo nheo mày, ai đã dạy cho cô nhóc ấy trò này thế??...
- Này!!
Dương Khánh Nam lên tiếng khi thấy bóng Lăng Từ Nhật sắp khuất sau hành lang. Cô khẽ ngoái đầu nhìn lại Dương Khánh Nam nhàn nhã phía xa đút tay đúi quần, nghiêng nghiêng đầu trông rất đẹp trai. Đẹp trai?? Cô bị điên rồi ư??... Lăng Từ Nhật mau chóng gạt nhanh cái suy nghĩ ấy trong đầu...
- Cần tôi ôn cho không?? Môn hóa ấy??...
- Xời!! Tôi không cần!!
Lăng Từ Nhật vểnh môi. Ta đây á?? Chả thèm đâu nha ~!! Dương Khánh Nam bỗng hơi nhếch môi, gian manh một cách bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-goi-toi-la-anh/729090/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.