Trời chưa vào hạ mà nắng đã vàng gay gắt. Con đường rải nhựa dưới cái nắng trưa bốc hơi, xa xa như vũng nước dập dềnh.
Lục Minh co chân ấn bàn đạp mạnh hơn. Cậu mong cái xe cà tàng sẽ chạy nhanh hơn chút, để con nhỏ ngồi sau bớt nắng.
Mà cũng lạ, nhiều khi cậu muốn quăng chiếc cùi bắp này đi. Mua chiếc Pega chở Tiểu Ninh đi cho oắch. Nhưng con đường từ nhà đến trường có mười lăm phút đạp xe. Nếu chạy chiếc Pega thì đoạn đường chỉ còn phân nửa.
Như vậy, cậu đâu được ở bên Tiểu Ninh lâu. Thôi, vẫn là chiếc cùi bắp nhất. Tuy nó xấu xí chút nhưng sẽ đong đầy kỉ niệm tình bạn giữa hai đứa.
Lục Minh nhớ, chú nhạc sĩ Ngọc Lễ và cô Phương Thảo đã hát chung bài nhạc rất hay. Lục Minh rất thích bài đó.
Bài hát ấy có tựa: Xe đạp ơi!
Tự nhiên lại thèm hát.
"Tiểu Ninh, cậu muốn nghe nhạc không?"
"Nhạc đâu nghe?"
"Tớ phát!"
"Cậu hát à?"
"Ừ, thích nghe không?"
"Thích!"
Sau câu trả lời của Tiểu Ninh, Lục Minh hắng giọng, bắt đầu hát.
"Nhớ khi xưa anh chở em,
Trên chiếc xe đạp cũ,
Áo ướt đẫm mồ hôi những trưa hè.
Nhớ khi xưa bao mộng mơ,
Trên chiếc xe đạp cũ,
Dưới cơn mưa cùng nhau dắt qua cầu.
Xe đạp ơi, đã xa rồi còn đâu.
Mối tình thơ, thoáng như một giấc mơ.
Xe đạp ơi, những vất vả ngày ấy.
Cho lòng tôi, nhớ thương hoài chẳng nguôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611888/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.