Mười lăm năm trước.
Viện Đại học Oxford, Anh.
Lâm Thanh cầm trong tay tập hồ sơ nhập học. Cô đang chờ Hàn Dương. Anh ấy đang có tiết dạy. Phải mất bao lâu để chờ đợi, cô không rõ. Vì lòng cô đang vui. Vui vì bao cố gắng, cực khổ, ngày đêm vùi mài kinh sử, cuối cùng cô cũng đặt chân được đến Oxford. Vui vì sắp gặp lại Hàn Dương.
Cô mãi cười. Đưa mắt nhìn về khuôn viên có lối đi. Rất nhanh một bóng hình thân thuộc đã xuất hiện trong con ngươi màu đen huyền của cô. Mà anh dường như cũng nhận ra cô gái nhỏ. Anh nhanh chân bước đến gần cô. Trên môi nở nụ cười tươi như nắng.
“Em chờ anh có lâu không?”
“Không lâu! Em chỉ mới đếm có chín mươi lần một trăm à!”
“Vậy còn nói không lâu!”
Hàn Dương đưa tay xoa xoa mái tóc dài đen bóng, mượt mà của Lâm Thanh. Như thế còn chưa thỏa mãn. Anh đưa tay luồn vào trong mớ tóc nhung đen ấy rồi thư thả vuốt ve từng sợi.
Hàn Dương rất yêu mái tóc dài của Lâm Thanh. Anh thích cảm giác mát lạnh, dịu dàng mỗi khi anh sờ vào đó. Và những lần như thế, anh đều căn dặn Lâm Thanh.
“Em nhớ mái tóc này là của riêng anh!”
Lâm Thanh biết ý anh muốn nói. Anh là cấm cố tự ý cắt bỏ. Cô mỉm cười dịu dàng, ngả đầu vào ngực anh.
Trong cái se lạnh của tiết trời vào thu, anh ôm vai cô gái nhỏ. Cả hai cùng bước vào khu đăng kí nhập học của trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611841/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.