"Rốt cuộc thằng cha đó là ai?"
Vừa về đến nhà, Gia Quân gạc mạnh chống xe khiến An Lạc giật mình, hắn cũng không để cho cậu leo xuống mà trực tiếp chất vấn. An Lạc cúi thấp mặt, sau đó mới từ tốn diễn tả đáp:
"Giảng viên của em."
"Giảng viên kiểu gì mà lại lôi kéo rồi nhìn sinh viên như vậy?" - Gia Quân bực dọc lớn giọng nói - "Không được, ngày mai tôi sẽ đi nói chuyện với ban giám hiệu nhà trường."
An Lạc nghe vậy hoảng hốt vội nắm tay hắn lại lắc lắc đầu. Hành động của cậu càng chọc giận Gia Quân hơn, hắn trợn mắt hỏi:
"Em bênh thằng đó."
An Lạc lại lắc đầu lần nữa, lâu lắm rồi Gia Quân mới hung dữ thế này, lại còn là hung dữ với cậu, An Lạc bỗng thấy tủi thân, cậu không nghĩ được mình đã làm gì sai mà bị hắn lớn tiếng như thế, môi mím lại, đầu cúi càng ngày càng thấp hơn.
"Còn bao nhiêu giờ học với nó nữa? Sau này tôi đưa đi lẫn rước về... An Lạc?"
Gia Quân cáu kỉnh một hồi thì nhận ra có gì đó không đúng, đầu nhóc con trước mặt đã cúi thấp đến độ không nhìn thấy được biểu cảm cậu nữa rồi, giây phút giọt nước mắt nhỏ rơi "bộp" xuống yên xe, mọi lời nói hoàn toàn bị chặn lại.
"Làm sao vậy? Anh không phải mắng em..." - Gia Quân bắt đầu trở nên bối rối, ngôn ngữ loạn cả lên, hắn ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt của cậu cẩn thận chùi đi - "Ngoan, nín đi, anh không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573732/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.