"An Lạc, anh về rồi, em ra đi."
An Lạc vừa nhận được điện thoại của Gia Quân lập tức mang đôi giày thể thao mới mua không lâu vào, khóa cửa cẩn thận rồi ra khỏi nhà. Gia Quân mới đi làm về, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng nhưng đã được hắn nới lỏng nút cổ lẫn cà vạt, nhàm chán tựa vào xe chờ người.
Chớp mắt một cái đã đến giáng sinh, lại sắp kết thúc một năm nữa, hôm nay cả đám hẹn cùng nhau tụ tập ăn uống đồng thời sẵn tiện mừng sinh nhật của An Lạc. Đèn đường hắt vào sân nhà màu cam nhàn nhạt, Gia Quân nghe tiếng bước chân bên tai, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy nhóc con nhà mình lạch bạch chạy tới.
"Làm gì vội vậy?" - Gia Quân dịu dàng xoa đầu An Lạc, sau đó giúp cậu đội nón bảo hiểm, còn tranh thủ hôn "chụt" lên trán người ta một cái.
An Lạc bĩu môi xoa xoa trán, nhanh chóng leo lên xe, vòng tay ôm lấy eo hắn.
Bởi vì là đêm giáng sinh nên đường phố đông hơn bình thường rất nhiều, gần như chạy được một đoạn lại phải ngừng một đoạn, không khí xung quanh cũng trở nên có chút nóng.
An Lạc nhìn ngắm đường phố xung quanh chán chê rồi lại quay về ngó cái ót của Gia Quân, đột nhiên rất muốn hát một bài dù không thể. Lúc xe chạy đến gần ngã tư lần nữa phải dừng lại chờ đợi, An Lạc gác cằm lên vai hắn, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
"Làm sao vậy? Mệt lắm không? Ba lô anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573730/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.