Ở bệnh viện thêm vài ngày An Lạc đã hồi phục tương đối khá tốt, Gia Quân thì khỏi nói, dù toàn cãi lời bác sĩ nhưng khi nhóc con được phép xuất viện hắn cũng nhanh chóng soạn sành đồ đạc chạy theo mặc cho bị bắt phải ở lại để kiểm tra vết thương.
"Mày lì thật đó, bác sĩ gặp thêm vài đứa như mày thì ổng bỏ nghề." - Thiên Bảo liếc nhìn cái người đang thản nhiên ngồi bên cạnh.
"Anh ta đâu?" - Gia Quân không thèm để tâm đến lời châm chọc của gã, đột nhiên hỏi.
"Lúc An Lạc tỉnh lại tao sắp xếp ảnh về thành phố cùng bọn Vĩnh Huy rồi, trước mắt ở trong căn chung cư đang bỏ trống của tao, sau đó từ từ tính tiếp."
"Không sợ người chạy mất à?" - Gia Quân nhếch mép cười nói.
"Chạy thì tao bắt về, cũng học mày thôi."
Gã trầm giọng nói, đôi mắt dần trở nên tối xuống, Gia Quân "ồ" một tiếng hiểu ra.
Ngày hôm ấy khi trở về đến khách sạn, ngoài trời mưa cũng mịt mù đến nỗi không ai di chuyển đi đâu được, sau một hồi rối loạn không biết An Lạc đang ở nơi nào thì Gia Quân cuối cùng cũng nhớ ra trước chuyến đi mình có cài định vị vào máy cậu phòng trường hợp lạc mất người, vậy là cả đám bất chấp sự ngăn cản của nhân viên khách sạn, đội bão chạy theo tín hiệu phát ra. Thời điểm Cọp thẹo đá vào người An Lạc khiến điện thoại cậu tắt ngúm, dây thần kinh Gia Quân giống như muốn bị cắt đứt.
"Này, trả lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573729/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.