Rầm!
"Ngoan ngoãn ở đó đi!"
Cả hai bị nhốt vào trong nhà kho tối tăm, xung quanh sặc mùi ẩm mốc khó ngửi. An Sơn cố gắng gượng dậy bò sang chỗ An Lạc, anh chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ thảm trạng của cậu, hồi hộp áp tai vào lồng ngực lắng nghe.
"May quá, vẫn còn đập." - Tiếng nhịp tim cùng lồng ngực yếu ớt phập phồng khiến An Sơn thở phào nhẹ nhõm, anh dùng vai thử lay nhẹ người cậu - "An Lạc, An Lạc, em nghe anh nói gì không?"
An Lạc mệt mỏi hé mắt ra, cả người cậu đau đớn giống như bị một chiếc xe cán qua cán lại nhiều lần vậy, ngay cả việc hít thở cũng làm cậu khổ sổ biết chừng nào, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại như lúc ở nhà dì út trước kia, cậu không khóc được.
"Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi chỗ này." - An Sơn nhỏ giọng an ủi, sau đó cẩn thận hỏi han - "Em thấy thế nào rồi? Có khát nước không?"
An Lạc lắc nhẹ đầu, giờ phút này cậu chỉ muốn ngủ thôi.
"Đừng ngủ, em lúc này không được ngủ nghe không?" - An Sơn cố gắng níu kéo lại tri giác của cậu - "Chờ anh tìm cách thoát ra, chúng ta đến bệnh viện, bác sĩ chữa bệnh rồi em có thể nghỉ ngơi... An Lạc..."
Lời nói An Sơn cứ văng vẳng bên tai cậu mà đầu óc cậu chẳng còn tỉnh táo để tiếp thu nổi nữa. An Lạc tự hỏi cậu sẽ chết sao? Nếu chết rồi có gặp được ba mẹ không? Ba mẹ sẽ dẫn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573727/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.