"Này, đang đi với tao mà cứ nhìn điện thoại mãi thế?"
Ở quán cà phê ven biển, Thiên Bảo không vui nhìn thằng bạn cứ mãi lướt điện thoại, xem ra người ở đây nhưng tâm hồn đã bay về khách sạn mất rồi.
"Sao em ấy không trả lời tin nhắn của tao?" - Gia Quân lẩm bẩm tự hỏi.
"Chắc đang bận đi chơi đi ăn gì rồi, bé Lạc có còn con nít đâu mà mày lo dữ, chẳng phải hôm qua mày làm lễ trưởng thành cho ẻm sao?" - Thiên Bảo bĩu môi nói.
Gia Quân giật mình ngẩng đầu lên nhìn gã hỏi:
"Sao mày biết?"
"Thế mày nghĩ trong khách sạn nhà tao có muỗi à? Ăn bận chỉ sợ thiên hạ không biết ấy."
Gia Quân thở hắt ra một hơi, lộ thì lộ, hắn cũng không rảnh quan tâm đến cái tên bị người yêu bỏ rơi này. Ngoài biển gió thổi lồng lộng đến độ người đi đường co rúm cả lại, mây đen phủ kín cả bầu trời, nặng trĩu như thể có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào, một tia chớp lóe lên, đáy lòng Gia Quân bỗng cảm thấy bất an, hắn quyết định mở điện thoại lên gọi.
"Alo? Có gì không đại ca?"
Sau vài hồi chuông vang lên đầu dây bên kia đã lập tức được kết nối, Gia Quân nghe có tiếng tivi nói chuyện liền nhíu mày hỏi:
"Mày vẫn ở khách sạn?"
"Dạ, bên này đang mưa quá, không ra biển được, đại ca đi đâu vậy? Sắp về chưa?"
"Mưa?"
"Dạ, lớn lắm." - Vĩnh Huy bước xuống giường đến gần ban công, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573726/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.