Tang lễ diễn ra trong ba ngày, sáng sớm ngày cuối cùng sẽ chôn cất, chính thức khép lại một kiếp người buồn bã. Tối hôm đó, Gia Quân ngủ cạnh linh cửu, mặc cho ai khuyên răn muốn thay thế hắn đều không chịu.
"Vậy nếu mệt quá thì cứ nói để có người thay ca nghe con." - Ái Hà lo lắng dặn dò hắn.
"Con biết rồi, mẹ mau đi nghỉ đi." - Gia Quân vừa nói vừa châm lửa đốt thêm ít giấy tiền vàng bạc.
Trời đã về khuya, âm thanh ồn ào ban ngày cũng giảm hơn phân nửa, có những người vì không ngủ được nên ngồi vây lại với nhau rôm rả trò chuyện. An Lạc ngó thấy không có ai cạnh bên quan tài nữa liền lén lút vòng vào lặng lẽ ngồi cạnh Gia Quân, từ lúc mẹ hắn xuất hiện đến bây giờ cậu đã không dám gần gũi hắn lắm rồi.
"Không mệt à? Đi ngủ đi."
Gia Quân nghe âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh, khẽ liếc qua thì thấy dáng vẻ như chuột con trộm gạo của cậu không khỏi buồn cười nhỏ giọng hỏi. An Lạc không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rực rỡ đang cháy.
"Đã ăn gì chưa?"
Gia Quân cũng biết thừa nhóc con sẽ không chịu đi đâu nên liền chuyển đề tài hỏi cậu. An Lạc gật đầu, không những đã ăn còn ăn rất no, các cô nấu đám hễ cứ thấy mặt cậu là dúi cho đủ thứ đồ, luôn miệng khen cậu hết lời, còn bảo sẽ gả con gái cho cậu khiến cậu hoảng hốt không thôi.
"Có muốn đốt không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573721/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.