Chờ hai người ồn ào kéo nhau đi, dì ba đột nhiên nhớ tới gì đó liền cất tiếng hỏi:
"Phải rồi, sao giờ này con lại ở đây?"
Gia Quân bị hỏi bất chợt bối rối đảo mắt né tránh dì, An Lạc giật giật tay áo hắn diễn tả hỏi:
"Anh bị đuổi rồi ạ?"
"Tào lao." - Gia Quân không vui gõ nhẹ đầu cậu - "Hơi mệt nên tôi xin nghỉ buổi chiều."
An Lạc nghe Gia Quân nói vậy liền mở to mắt, lập tức vươn tay đặt lên trán hắn để đo nhiệt độ. Bàn tay cậu vẫn còn dấu vết của những vết sẹo lẫn chai sạn do quãng thời gian làm việc lúc trước, cảm xúc ấm áp nhẹ nhàng chạm vào khiến tim hắn đánh thịch một tiếng. Gia Quân nắm cổ tay An Lạc kéo xuống, khuôn mặt không được tự nhiên lắm nói:
"Không phải bệnh, hơi mệt thôi."
"Không khỏe mà con đi nhậu giữa trưa." - Dì ba bên cạnh nhíu mày lên tiếng.
Giờ phút này An Lạc mới nhớ đến vấn đề trên người Gia Quân vẫn nồng nặc mùi rượu bia, xem chừng uống cũng không ít, đã vậy anh còn lái xe. Cậu bỗng cảm thấy tức giận, không do dự mà trừng mắt với anh một cái.
"Em ăn gì không tôi mua cho?"
Gia Quân biết mình đuối lý nên không phản bác lại cậu, cưng chiều nhéo nhéo má nhóc con dụ dỗ hỏi. An Lạc thấy Gia Quân muốn đánh trống lảng, không vui nắm lấy bàn tay đang nhéo má mình không do dự cắn xuống.
"Này, bẩn, nhả ra!"
Gia Quân bất đắc dĩ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573705/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.