"An Lạc, dậy đi học!"
Sáng thứ hai, Gia Quân đã dậy từ sớm để chuẩn bị đi làm. Vốn dĩ công việc chín giờ mới bắt đầu nhưng hắn còn phải đưa An Lạc đi học nên đồng hồ sinh học cứ đúng năm giờ sáng là đã tỉnh giấc.
An Lạc ngọ nguậy trong chăn một hồi cũng nhanh chóng tỉnh theo tiếng gọi của Gia Quân, gương mặt mơ màng vì vẫn còn ngáy ngủ, mái tóc rối bù thẫn thờ ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi.
"Nếu em không nhanh thì sẽ trễ đó."
Gia Quân bất đắc dĩ nhìn cậu, thầm nghĩ không phải là bị mình chiều tới hư rồi chứ, rõ ràng trước khi về ở với hắn chẳng phải trời chưa hửng sáng nhóc con đã phải đi làm việc rồi sao? Bây giờ lại ù ù cạc cạc gọi mãi không chịu tỉnh thế này.
An Lạc dẫm chân xuống sàn, hơi lạnh ám vào lòng bàn chân khiến cậu khẽ rụt lại, Gia Quân không chịu nổi tác phong chậm chạp này liền dứt khoác cúi xuống bế người lên.
"Đã trét kem sẵn cho em luôn rồi đấy, nhóc lười biếng."
Đây không phải lần đầu Gia Quân làm thế này, An Lạc theo bản năng ôm lấy cổ hắn, mơ màng tựa vào lồng ngực ấm áp tranh thủ chợp mắt thêm một lát.
"Có đẹp không?" - Gia Quân mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, giày da bóng lộn đứng trước mặt An Lạc đắc ý hỏi.
An Lạc đang ăn tô nui mà Gia Quân mua cho mình ở đầu hẻm vừa gật gật đầu, sau còn khoa trương diễn tả với hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573702/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.