Đường quốc lộ ngoài ngoại thành có phần hoang vắng lẫn tăm tối, chạy vài đoạn mới có nổi một ánh đèn leo lét thắp sáng một khoảng nhỏ, sau đó chỉ còn là những âm u kéo dài chẳng rõ điểm kết. Gia Quân tăng tốc chạy đăm đăm về phía trước, trong đầu hỗn loạn những ký ức mà hắn chẳng bao giờ muốn nhớ đến.
"Ông đi đâu mà bây giờ mới về? Có biết hôm nay là ngày sinh nhật của con không?"
"Thế bà đi đâu giờ này mới về mà dám chất vấn tôi?"
"Tôi phải tăng ca, ông thừa biết tôi đang phụ trách một vụ kiện rất quan trọng mà."
"Tôi cũng phải đi gặp khách hàng vậy! Bà là mẹ mà không biết nấu cho con một bữa cơm vào ngày sinh nhật à?
"Thế ông là ba thì đã mua được cho nó cái bánh kem chưa? Bây giờ muốn đổ hết lỗi lên đầu tôi à?"
Âm thanh cãi vã, trách móc, tiếng đập bàn đá ghế quấy phá giấc ngủ của một thằng nhóc chỉ mới mười tuổi, và mãi khi hắn vừa kết thúc quãng thời gian cấp hai chán chường thì cũng là lúc thứ âm thanh hỗn tạp khiến hắn chẳng muốn về nhà bao giờ kia mới gọi là kết thúc.
Gia Quân vẫn còn nhớ lời nói của những người thân thiết với ba mẹ rỉ rả với nhau:
"Đôi khi dứt khoát chấm dứt cũng là một loại giải thoát, hai người nếu không còn yêu nhau thì hãy cho nhau đường đi tìm hạnh phúc mới."
Hắn nghĩ họ nói cũng đúng, vì dù cho cố gắng thế nào thì gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573697/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.