Hôm nay cửa hàng hoa nhập thêm một số mặt hàng mới, trong đó có những đóa hướng dương rực rỡ chói mắt. An Lạc vừa sắp xếp lại chúng vừa thích thú ngắm nghía không ngừng, cậu đã từng xem qua rất nhiều hoa hướng dương trong phim ảnh lẫn sách báo, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó ngoài đời thật, cả một bông hoa to gần bằng khuôn mặt cậu thi thoảng lúc la lúc lắc mỗi lần di chuyển khiến An Lạc sợ hãi mình sẽ làm gãy nó lúc nào không hay.
"Con thích hoa hướng dương à?" - Bà chủ thấy cậu cứ xoắn xít quanh quẩn bên mấy chậu hướng dương mãi liền cười hỏi.
An Lạc thật tình gật gật đầu. Cậu cảm thấy nó không giống với bất kỳ loài bé xinh nào ở trong cửa hàng cả, nó to lớn, luôn hướng mình về ánh sáng mặt trời giống như một người thích tắm mình dưới sự lạc quan vậy, ở cạnh nó khiến cậu cũng trở nên vui vẻ dễ chịu hơn.
"Vậy có biết ý nghĩa của nó là gì không?" - Bà chủ bước qua ngắt nhẹ một phiến lá đã héo úa trên thân cây, nhẹ nhàng hỏi cậu.
An Lạc chớp mắt hai cái, cẩn thận suy nghĩ một vòng, sau đó quơ quơ hai tay trước ngực trả lời bà:
"Vui vẻ ạ?"
"Cũng đúng, chắc con thấy mấy bông hoa này ấm áp lắm." - Bà đẩy đẩy cặp kính lão của mình nhìn vào bông hoa - "Trong tình yêu, nó là sự thầm lặng, và cũng ý nói rằng đối phương vĩnh viễn là ánh sáng của cuộc đời mình, giống như cách nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573696/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.