Đồng hồ điểm năm giờ sáng, Vĩnh Huy lo lắng nhìn đại ca mệt mỏi ngủ ở ghế sau, bọn họ gần như đã điên cuồng tìm kiếm An Lạc cả một đêm dài, nhưng cậu giống như một sự tưởng tượng hư ảo nào đó, hoàn toàn tan biến chẳng có chút dấu vết gì.
Ngay đầu đường vào nhà Gia Quân có một chiếc xe đang đậu khiến Vĩnh Huy không thể chạy vào tiếp, chỉ đành dừng lại quay về sau gọi hắn:
"Đại ca, đến rồi." - Vĩnh Huy lay lay hắn khuyên nhủ - "Anh về ngủ một chút đi, chiều nay em rủ thêm bọn thằng béo đi tìm."
Gia Quân chẳng nói chẳng rằng lầm lì xuống xe, đôi mắt hắn hằn lên tơ máu, đầu tóc rối bù trông chật vật ghê gớm. Vĩnh Huy thật sự bị bộ dạng của hắn dọa cho sợ rồi, chưa bao giờ hắn thấy Gia Quân thế này cả, đại ca của hắn dù có bị đánh cho không ra hình người thì cũng vẫn hiên ngang oai hùng lắm, hà cớ gì chỉ vì một thằng nhóc con mới quen không lâu đã như lá rụng mùa đông, héo rũ đến đáng thương. Gã lắc lắc đầu nhìn theo Gia Quân riệu rã rồi cũng lái xe rời đi.
Gia Quân nhìn căn nhà chỉ cách hắn vài trăm mét, dàn cây xanh mát đắm mình dưới nắng mặt trời, nếu ai đi qua hẳn cũng nghĩ đây là một ngôi nhà của người nào đó hạnh phúc lắm. Đúng là nó đã từng rất ấm cúng, nhưng đó là chuyện của hơn mười mấy năm trước rồi, lâu đến nỗi Gia Quân đã không còn nhớ nỗi lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573690/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.