Lúc đi là An Lạc lầm lì nhưng lúc về lại thành Gia Quân trầm mặc. An Lạc ngồi bên cạnh đăm đăm nhìn hắn im lặng uống cạn một ly cà phê đen đậm đắng nghét, nét mặt xa xăm trông có vẻ sầu thảm lắm. Cậu không rõ Gia Quân đến khu chung cư này làm gì, nhưng đoán chừng có lẽ là về công việc, chẳng lẽ hắn bị sếp mắng ư?
"Làm gì vậy?"
Trên đầu đột nhiên có bàn tay nhỏ đặt lên vỗ vỗ, hắn nhìn qua thì thấy là nhóc con. An Lạc giật mình bừng tỉnh, bàn tay đứng chựng hẳn trên tóc hắn không biết nên làm gì tiếp theo, bản thân cậu cũng hành động trong vô thức, cậu có cảm giác việc này sẽ khiến hắn thoải mái hơn.
"Nhóc đần... đau!"
An Lạc nhíu mày chuyển từ xoa thành nắm tóc hắn mà kéo mạnh, Gia Quân đúng là tên đáng ghét, không bắt nạt thì toàn nói những lời khó nghe.
"Gan lớn nhỉ?"
An Lạc ngơ ngác nhìn khuôn mặt giận dữ của Gia Quân kề sát, lại thấy nhúm tóc đen ngắn ngủn nằm trong tay mình, bỗng vừa sợ vừa chột dạ, vội rụt người lại muốn tránh né. Gia Quân vốn dĩ bực thật nhưng hiển nhiên hắn cũng chẳng định ra tay với nhóc con thật, thấy bộ dạng trốn tránh theo bản năng của An Lạc khiến hắn đột nhiên hơi sững người, trong đầu thầm nghĩ chả lẽ đây là dáng vẻ khi bị người khác đánh mắng, rốt cuộc phải chịu đựng bao lâu mới biến nó thành loại phản xạ như chuyện thường ngày thế này.
"Đúng là đồ đần!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573688/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.