An Lạc vẫn như mọi ngày, gần mười một giờ khuya mới rời quán ăn trở về nhà, hôm nay tâm trạng cậu không vui xíu nào bởi sự việc lúc trưa. Cậu buồn chán đá đá mấy viên đá nhỏ trên đường, trong lòng đủ loại cảm xúc không biết diễn tả ra sao.
Lúc đầu cậu giận Gia Quân thật nhưng khi hắn vừa rời đi thì cậu lại cảm thấy có chút áy náy, nhìn hộp cơm tan nát trên nền đất, An Lạc tự hỏi phải chăng mình đã phản ứng... hơi quá. An Lạc cẩn thận ngẫm nghĩ mọi chuyện, Gia Quân là ai chứ, một tên lưu manh chẳng coi ai ra gì, vậy mà hắn lại cam tâm tình nguyện trưa nào cũng rửa chén để cậu nghỉ ngơi, thi thoảng còn chợp mắt được một lúc nữa, cách nói chuyện của hắn quả thật rất đáng ghét, nhưng chung quy hình như cũng là vì... muốn tốt cho cậu. An Lạc giật mình, hình ảnh Gia Quân không tự nhiên đưa đồ ăn mỗi trưa hiện ra khiến vành tai bỗng chốc hơi nóng lên, cậu vội vàng lắc lắc đầu, thầm nghĩ nếu ngày mai hắn đến nữa thì sẽ chủ động xin lỗi trước vậy.
"Mẹ nó! Mày chết với tao!"
Có tiếng mắng chửi khiến An Lạc giật bắn người vội lùi lại vài bước, cậu hoảng sợ nép vào trong góc khuất rồi len lén ngó ra, là một đám giang hồ đang đánh nhau dữ dội. An Lạc bối rối không biết phải làm sao cả, đây là con đường duy nhất dẫn về phòng trọ, cậu tự hỏi không biết bọn chúng đã đánh nhau được bao lâu rồi? Sắp xong chưa? Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573674/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.