Quán ăn tiếp đợt khách cuối cùng vào lúc chín giờ rưỡi tối và đóng cửa vào khoảng mười giờ hơn, An Lạc cất bao tay cao su vào tủ, dọn dẹp một lượt chỗ rửa chén rồi chầm chậm bước lên trên nhìn mớ bàn ghế hỗn độn lẫn mặt đất bẩn thỉu mà thở dài.
Cả ngày nay đầu óc cậu chẳng hiểu sao đặc quánh như tương hồ, tay chân cóng hết cả, cơ thể cứ ớn lạnh buồn nôn không chịu nổi.
"Dọn dẹp sạch sẽ mới về đấy!"
Ngày nào cũng vậy, trước khi rời khỏi quán dì út đều hét lên dặn dò cậu cứ như thể cậu sẽ lười biếng mà không dọn dẹp cho dì vậy. Chờ lúc người đi xa, An Lạc hậm hực đá vào cái ghế cạnh đó, nhưng đổi lại là cái chân đau điếng phải ngồi thụp xuống.
"Muốn đi về quá."
An Lạc hít hít mũi ngưa ngứa, cậu cứ ngồi đó mãi chẳng chịu đứng lên, nếu có thể cậu chỉ muốn lăn kềnh ra đây rồi ngủ luôn, sáng hôm sau chẳng cần phải vội vã đi một quãng đường đến quán nữa.
"Mẹ ơi lát mua kem cho con nha!"
"Không được, bây giờ trễ rồi, ngày mai mẹ mua cho."
"Không chịu đâu."
"Ngoan nào..."
Tiếng hai mẹ con nào đó văng vẳng trước cửa quán, An Lạc ngẩng đầu nhìn thử, một đứa bé tầm sáu bảy tuổi, mặc váy hoa nắm tay mẹ nó mà nũng nịu. Nhìn cái dáng vẻ bướng bỉnh kia là đủ biết là cục cưng của gia đình rồi. An Lạc khẽ nghiêng đầu tựa vào gối, cố gắng nhớ lại những ký ức vụn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573664/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.