Thu Anh Đào lén lút ngồi lên mép giường, nhìn chăm chú khuôn mặt tuyệtmỹ đang say sưa ngủ mà sắc tâm nổi lên, nàng hoạt động quai hàm hình như có ý định cắn ai đó một miếng, đôi mắt quét qua thân hình của Mộ GiaiNam… Ngón tay thon dài mịn màng, nếu không nhìn y mặt thì còn tưởng làbàn tay đẹp của nữ nhân, Thu Anh Đào duỗi một ngón tay, không kìm lòngđược chạm nhẹ lên… Cảm giác thật không tệ, chậc chậc, tên tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng) này mà đưa tới hiện đại chắc chắn sẽ là một ngôi saochói loá, báu vật, đúng là báu vật.
Mộ Giai Namđang ngủ cảm thấy có gì đụng vào mình hơi ngứa, đảo tay cầm lấy bàn taynàng. Thu Anh Đào mắt mở to, vì ngăn ngừa bại lộ hành động lén lút củamình, vội vàng kéo tay ra, nhưng thật không may, tay nàng bị bàn tay lớn kia giữ lại rất chặt. Thu Anh Đào nuốt nước miếng, đang lúc tay chânluống cuống không biết làm thế nào, cửa phòng bỗng dưng mở ra, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Ca, ca bị thương?!”
Mộ Giai Kỳ mồ hôi đầm đìa xông vào phòng, kinh ngạc thấy Mộ Giai Nam bìnhyên chìm vào giấc ngủ, mà Thu Anh Đào quỳ gối bên giường mười ngón tayđan xen với hắn… Rơi vào mắt Giai Kỳ là tư thế ái muội mập mờ như thế…Thu Anh Đào lắc đầu, máu chó thật là máu chó, vì sao tất cả các thể loại tình huống không cách nào giải thích được đều bị người khác nhìn thấythế này! Chuyện này mà không nói rõ ràng ra đợi người khác hiểu lầmchắc?!
Mộ Giai Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-choc-hong-tran/174060/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.