Thu Anh Đào không ngốc đến mức phải làm một trận sống mái với hắn, người cổ đại không giống với người hiện đại, không phải chỉ mắng ngoài miệngvài câu là xong chuyện mà chỉ cần một câu không hợp ý là có thể động đao động thương. Dù một đao giết chết người cũng không có cảm giác phạmtội, mà còn đương đương tự đắc nói với thi thể: người sống trong gianghồ, ai chẳng một lần trúng đao!
Thu Anh Đào cầmcon dao găm dùng sắc quăng vào vách đá, khi thấy con dao găm cắm chặtvào bức tường đá, nàng khẽ giật mình, chứng tỏ con dao găm này đúng thật là hàng tốt, nhưng cũng không chứng minh được thanh bảo kiếm của Nguyễn Linh Nhi không phải là hàng tốt!
Mộ Giai Namhuýt sáo: “Nữu Nữu à, ta thấy tay không tấc sắt đã là vô địch thiên hạrồi.” Hắn hất tóc ra sau: “Đương nhiên, so với ta thì còn kém xa.”
Thu Anh Đào hầm hừ ra khỏi phòng chứa vũ khí, Mộ Giai Nam là tên đầu lĩnhthổ phỉ gian trá, giảo hoạt nhất, nhờ hắn nghĩ biện pháp mà hắn lại đẩymình lên đầu chiến tuyến, mà nàng cũng chẳng muốn chơi trò tự tìm đườngchết.
Mộ Giai Nam thong dong ra sau, đi được vàibước lại quay về phòng vũ khí, tìm kiếm trong chốc lát, rồi hai tay vòng ra sau lưng. Hắn thần thần bí bí ngồi xuống cạnh Thu Anh Đào, nhìn chăm chú đôi tay nàng tựa như rất tò mò hiếu kỳ. Thu Anh Đào cảm thấy khôngổn, vừa định rút tay về, bỗng nhiên vang lên “lạch cạch”, một vòng tayvàng rực rỡ đã bao lấy cổ tay Thu Anh Đào. Nàng cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-choc-hong-tran/174058/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.