Trần Hân cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn: Cậu vừa muốn cách xa Trình Hâm một tí, nhưng không tài nào làm được. Những lúc không có Tạ Thế Kiệt ở bên, Trần Hân như cất được gánh nặng, bởi vì Trình Hâm chẳng có ai ngoài cậu. Cậu có thể giảng bài cho hắn, hay hai đứa cùng ngồi làm bài. Chỉ cần bình yên, giản dị thôi, Trần Hân ước sao được như thế mãi. Cậu thầm mong giá như Tạ Thế Kiệt không có mặt.
Buổi tổng dượt hội diễn mừng xuân, lần đầu Trần Hân bước lên sân khấu ở hội trường. Thì ra nơi đây rộng lớn đến thế, đủ chỗ cho cả nghìn người. Thế tại sao không tổ chức lễ khai giảng ở đây? Trần Hân nói ra điều thắc mắc. Trình Hâm trả lời rằng hội trường này dùng để tổ chức lễ tổng kết hàng năm, còn lễ khai giảng phải tổ chức ngoài trời cho có bầu không khí khai mở, lại thuận tiện quảng bá cho nhà trường.
Nghĩ đến hàng nghìn người chú mục lên sân khấu tối nay, Trần Hân không khỏi tim đập chân run. Chỉ diễn tập thôi mà cậu đã vài lần khựng lại. Trình Hâm bèn vẫy tay với cậu: "Đến đây nào."
Trần Hân đi đến, ngước nhìn hắn. Trình Hâm đưa hai tay về phía cậu. Nhìn đôi bàn tay to càng lúc càng tiến sát mặt mình, Trần Hân đâm hoảng. Hắn muốn sờ mặt mình sao! Theo bản năng, cậu tránh đi, nhưng bị Trình Hâm ôm lấy cổ: "Yên nào." Rồi hắn lấy kính của cậu xuống. "Xong rồi đấy."
Mọi thứ trước mắt đều trở nên nhòe nhạt, mặt Trình Hâm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669811/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.