Sau tháng đầu lên đại học, mọi người cố gắng thích nghi với môi trường mới, thời gian trôi qua như chớp, thấm thoát đã đến dịp song lễ quốc khánh cùng trung thu. Lúc này trường nào huấn luyện quân sự thì cũng đã kết thúc, mọi người có thể cùng nhau tụ họp. Năm nay hai dịp lễ liền kề, tổng cộng được nghỉ đến tám ngày, không ít người đi du lịch, nhiều người thì về quê. Những người bạn cùng trường Nhật Thăng không ai rời Bắc Kinh, vì họ đã hẹn nhau cùng dạo chơi thành phố.
Chưa đến ngày chính lễ, sân trường đã vắng teo, ngay cả đến thư viện Bắc Đại thường ngày chật như nêm mà bây giờ muốn ngồi đâu cũng được. Tối hôm trước, Trần Hân và Trình Hâm tự học ở đấy, rồi Trần Hân sẽ lại về phòng ký túc xá. Lẽ ra đã nghỉ rồi thì cùng về nhà Trình Hâm mới đúng, thế nhưng xét đến chuyện hắn thường không quản được "súng" của mình, mà sáng mai đã hẹn với mọi người đi chơi, không thể để Trần Hân nằm liệt trên giường được. Vì thế, quyết định cách ly, cho sói nhịn đói hai ngày, huống hồ cái cảnh hai mái đầu xanh kề nhau tơ tóc trong thư viện cũng tạm gọi là lãng mạn, chưa kể mọi người đã hẹn sáng mai gặp nhau ở ngay Bắc Đại này.
Trần Hân đang xem sách trong thư viện, di động để trên bàn rung lên, có người gửi tin QQ riêng cho cậu. Cầm di động lên nhìn, thì ra là Vương Tiệp Dư: "Hi bạn cũ! Cậu đoán xem mình đang ở đâu nào?"
Trần Hân có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669719/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.