Tay Hải Tú như phải bỏng, lập tức thả bút ra.
Phong Phi ung dung hỏi: “Sao thế? Vẫn đang chơi mà?”
Cậu hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Là cậu… cậu cố ý viết!”
“Vớ vẩn. Chẳng lẽ cậu tin là có bút tiên thật à?” Hắn cười cợt ném bút sang một bên: “Từ cấp hai tôi đã không tin rồi. Chẳng hiểu sao giờ còn có thằng ngu nào chơi trò này nữa.”
Thấy cậu nhấp nhổm không yên, hắn bật cười: “Mà này, cậu cũng biết là giờ tôi đang thích cậu nhất mà?”
Môi Hải Tú run rẩy, như muốn nói lại thôi.
Cậu không biết…. cái thích mà hắn nói là kiểu nào nữa.
Phong Phi vẫn đang nhìn cậu, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Chúng ta có nên hỏi Bút Tiên nữa, xem người cậu thích là ai không?”
Cậu chột dạ, vội vàng lắc đầu.
Thấy cậu tiếp tục làm bài mà trông hơi căng thẳng, hắn nghiêng đầu nhìn sang, cười nói: “Sao thế? Cậu giận rồi à?”
Hải Tú vội lắc lắc đầu – cậu không giận, chỉ là… đột nhiên hiểu thấu một vài thứ.
Phong Phi thì lại nghĩ là mình đùa quá trớn rồi, bèn dỗ dành: “Đừng giận nữa, tôi chỉ… Mà không, tôi có nói đùa đâu?”
Hắn nói thế làm tim cậu càng đập nhanh hơn, cau mày đáp: “Cậu, cậu làm bài tiếp đi! Sắp tan học rồi!”
Hắn chẳng hiểu sao cậu lại vậy, cũng sợ nói nữa thì cậu tức thật, nên đành phải ngoan ngoãn làm bài.
Hải Tú cầm vở bài tập trên tay, nghĩ đến xuất thần.
Ngoảnh lại thấy hắn đang tập trung làm bài rồi, cậu mới cẩn thận, lật lên vài tờ trước đó.
Lật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/203533/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.