Hôm sau, hai người ngủ đến chín giờ mới dậy.
Phong Phi tỉnh trước. Hắn vừa cử động là Hải Tú cũng tỉnh theo.
“Tối qua mấy giờ ngủ thế?” Hắn ngáp một cái, ngồi dậy nhìn quần áo trên người mình, đoạn quay lại nhìn cậu: “Cậu cởi đồ cho tôi à? Hay tôi tự cởi?”
Hải Tú vẫn đang dụi dụi mắt, nghe hắn nói thế lại đâm chột dạ: “Là tớ… tớ cởi cho cậu.”
Hắn cười: “Không thừa dịp tôi say mà làm gì đấy chứ?”
Người nghe có lòng, người nói vô ý. Phong Phi nói xong cũng không để tâm lắm, đi kéo rèm cửa ra, bị cảnh bên ngoài làm chói đau cả mắt. Hắn nhíu mày: “Thôi xong rồi… Chắc hôm nay không ra ngoài được đâu.”
Hải Tú cũng bước xuống theo hắn, hào hứng hô: “Tuyệt quá… Tuyết rơi thật lớn!”
Tuyết lớn lặng lẽ rơi cả đêm, nay đã tích tụ được cả thước dày. Hắn nhìn điện thoại, quả nhiên là bà giúp việc đã nhắn tin đến, cười cười tự giễu: “Dì giúp việc xin nghỉ rồi, chúng ta cũng không ra ngoài được, làm gì đây?”
Nhìn cậu, hắn hơi tiếc: “Chậc, còn định đi mua giày với cậu mà…”
Nhưng Hải Tú thì thấy bình thường: “Cũng… cũng không vội lắm đâu? Cậu có nhiều giày như thế…” Hắn có một phòng quần áo riêng, trong đó đã có rất nhiều giày rồi.
Phong Phi thở dài: “Cậu không hiểu đâu. Con trai ấy à, lúc nào cũng thiếu giày hết..”
Cậu bật cười, đề nghị: “Không thì… cứ thử ra ngoài xem? Bắt được xe bus thì tốt, không thì đi thêm một đoạn thôi mà.”
Lúc rảnh hắn còn chạy mấy vòng quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/1303141/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.