Nhà Phong Phi là một biệt thự nhỏ, nằm độc lập lưng chừng đồi. Giờ mới sang thu, rừng phong trên núi đã đỏ rực, tầm nhìn đẹp lắm. Phong Phi cười bảo: “Nếu trời đẹp thì buổi tối có thể ăn nướng trong sân đấy.”
Trên đường lên nhà hắn, Hải Tú không nói gì cả. Hắn thấy hơi lạ: “Sao thế? Cậu khó chịu à?”
“Cậu.. Cha mẹ, và cả anh cậu nữa… có ở đây không?” Cậu không trả lời hắn mà lắp bắp hỏi: “Còn nướng…”
Trong lòng hắn đã hiểu, từ từ đáp: “Tôi chưa nói với cậu sao? Anh tôi đã kết hôn và dọn ra ngoài từ lâu rồi, nhưng không xa lắm, thỉnh thoảng vẫn về. Còn ba mẹ tôi… rất dễ nói chuyện, cậu cứ gặp thì biết. Họ thích nhất là kiểu bé ngoan như cậu đấy.”
Cậu hít sâu một hơi, thầm hâm mộ hắn từ tận đáy lòng. Sao hắn có thể tự nhiên nói chuyện với người lần đầu gặp mặt như mẹ cậu vậy nhỉ, cậu có thể thấy mẹ rất thích hắn, nên cậu… cũng muốn mẹ hắn thích mình như vậy.
Cậu hồi hộp liếm môi, gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”
Phong Phi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhếch nhếch môi: “Nhưng hôm nay cậu không có cơ hội rồi.”
Miệng Hải Tú hơi hé ra: “…Hả?”
Hắn đỗ xe vào gara xong, cởi dây an toàn cho cậu, cười nói: “Vì hôm nay nhà tôi không có ai cả. Sẽ chỉ có tôi và cậu thôi.”
Cậu hoàn toàn ngây người rồi, sững sờ mở miệng: “Nhưng… cậu, cậu nói… mẹ cậu muốn cảm ơn tớ…”
“Mẹ tôi thực sự muốn cảm ơn cậu, và thực tế là hôm nay mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/203526/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.