Sáng thứ bảy, Hải Tú đẩy cửa phòng của Khương Dụ Mạn, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi…”
“Sao thế con?” Cô vừa viết xong thứ gì đó vào sổ sách, khép nó lại rồi mỉm cười nhìn cậu: “Có chuyện gì à?”
Cậu mím mím môi: “Con, con có thể ra ngoài một lúc không ạ?”
Cô hơi bất ngờ, cười nói: “Đương nhiên là được, nhưng con muốn đi đâu? Để mẹ đưa con đi nhé?”
Cậu lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Con định đến nhà bạn cùng lớp ạ.”
Chuyện này còn làm cô bất ngờ hơn, bật cười: “Đến nhà bạn cùng lớp? Bạn nào?”
“Là… bạn cùng bàn của con.” Lúc này cậu cũng mỉm cười: “Con mới quen không lâu…”
Cô cố nén niềm rạo rực trong lòng xuống, dịu giọng hỏi: “Là bạn mới sao?”
Cậu khẽ dạ một tiếng, trong mắt lấp lánh niềm vui nho nhỏ.
Cô nheo mắt cười, trêu chọc con: “Là con gái hả?”
Cậu vội lắc đầu: “Không… là nam ạ.”
Khương Dụ Mạn cười: “Được, khi nào thì con đi? Để mẹ đưa nhé.” Rồi định đi thay quần áo thì bị Hải Tú cản lại: “Không, không cần đâu. Cậu ấy sẽ đến đón con ạ.”
Cô kinh ngạc: “Đón con?”
Cậu gật đầu: “Vâng. Cậu ấy nói nhà cậu ấy khó tìm lắm, sợ con không tìm được.”
Cô lại càng thêm tò mò – hai đứa con trai đi chơi với nhau mà cũng cần một trong hai đưa đón sao?
Sáng nay cô lại có việc cần đến công ty, nghĩ một lúc rồi nói: “Được, vậy mẹ gọt hoa quả để tủ lạnh trước nhé, tí nữa bạn đến thì con mời bạn ăn nhẹ một chút, rồi hãy đi.”
Hải Tú hơi chần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/203525/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.