Chuyển ngữ: Nại Trước kia nỗ lực học tập vì anh, bây giờ chán học cũng bởi vì anh. Kiều Miên chỉ muốn chiếm thêm nhiều sự quan tâm từ anh hơn, muốn anh chú ý đến cô hơn. Điều đó cho thấy cô đang muốn thấy được vị trí của mình trong lòng anh, tâm tư của cô bé đem lòng thầm thương trộm nhớ một người nên giờ đây trái tim cũng đã thất thủ. “Chuyện thành tích…” Thẩm Vân Lê tựa người vào lưng ghế sofa, đưa tay xoa nhẹ mi tâm cảm giác đầu óc đang kêu đau, anh ngừng lại một lát, nghiêng đầu nhìn qua đầu vai thon gầy của cô: “Chú không ép con, nhưng mà Điềm Điềm, vì chính mình, cố gắng học tập chăm chỉ hơn một chút.” Kiều Miên gật đầu, từng cử chỉ lơ đãng đã cho thấy anh đang mỏi mệt khiến cô cảm thấy không đành lòng: “Con biết rồi, chú đi nghỉ ngơi sớm đi.” Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Vân Lê thay quần áo ngủ, anh ngồi trên chiếc ghế salon trong phòng đọc sách, từng trang giấy lật qua, chợt có thứ gì đó rơi ra từ trong cuốn sách. Là một tờ giấy đã hơi ố vàng, còn có những nếp gấp nhăn nhúm. Tờ phiếu điểm đầu tiên của cô, xếp thứ nhất lớp, nhất khối, khóe miệng Thẩm Vân Lê khẽ cong lên, anh gấp lại tờ phiếu điểm rồi kẹp kỹ lại trong trang sách, trước mắt anh như hiện ra bóng hình nhỏ bé chỉ thấp đến eo anh, mái tóc thật dài hơi xoăn thả hờ sau lưng. Vẫn là khi còn nhỏ nghe lời. Thành tích của Kiều Miên không phải luôn tệ như vậy, lúc học lớp mười vẫn còn rất tốt, nếu không đã không được học cùng lớp với Tinh Dã, nhưng trong vòng một năm rưỡi trở lại đây, thành tích của cô trượt dài theo đường vòng cung, vừa rơi đã rơi thẳng xuống đáy. Tiết thứ hai của buổi sáng là tiết toán. “Các em mở vở bài tập trang hai mươi lăm, dòng thứ ba là bài được trích từ đề kiểm tra, cho các em ba phút đọc đề, sau đó một người lên bảng giải bài.” Giọng nói của giáo viên dạy toán rất mạnh mẽ, vang tới từng góc phòng. Câu cuối cùng của đề nào cũng đều có ba câu hỏi, Kiều Miên cúi đầu đọc đề, đến bút cũng không buồn cầm lên, ba phút nhanh chóng trôi qua. “Hạ Tinh Dã.” Cô giáo gọi tên của Tinh Dã, giọng điệu mơ hồ để lộ đôi chút ý khen ngợi. Toàn bộ học sinh đều ngồi ngay ngắn nhìn về phía cậu, Hạ Tinh Dã hơi mỉm cười rồi bước về phía bảng. Thời gian nhanh chóng trôi đi, tất cả mọi người đều yên lặng theo dõi Hạ Tinh Dã giải toán, Kiều Miên lúc này cũng đã cầm cây bút lên, viết viết vài con số trên một tờ giấy nháp cũ mềm, đồng hộ lặng lẽ quay, cuối cùng, cô viết xuống cuối câu hỏi thứ nhất số 9, cuối câu hỏi số hai: 1<x<5 Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Kiều Miên ngẩng đầu, nhìn lên đáp án trên bảng của Hạ Tinh Dã: 9 ; 1<x<5 “Bạn nào chưa làm được tiếp tục suy nghĩ, bài toán này tiết sau chúng ta sẽ chữa nốt, tan học.” cô giáo nói. Hạ Tinh Dã trở về từ trên bục giảng, Kiều Miên đã thu dọn tài liệu sách vở nhét hết xuống ngăn bàn từ lâu. “Thế nào? Tinh Dã vừa về tới chỗ đã hỏi cô. “Ừ, làm xong rồi.” Kiều Miên gật đầu, mặc kệ ánh mắt đầy nghi ngờ của Hạ Tinh Dã. “Không hiểu ở đâu?” cậu mở tài liệu của mình ra, ngòi bút chỉ vào cái bài tập vừa rồi. “Giờ nghỉ ngắn qua, cậu có giảng mình cũng không hiểu.” Kiều Miên cười trước dáng vẻ bất lực thở dài của cậu, cô gấp tập tài liệu vào, lặng lẽ lấy ra cuốn sách văn đã chuẩn bị sẵn đặt vào chỗ đó. Thói quen không phải ngày một ngày hai mà có, vậy nên nhiều thứ người ta chỉ nhìn là có thể đoán được bản chất, ví dụ như chỉ có học sinh lười biếng mới dọn sách vở sớm như thế. Trong tiết Văn, Kiều Miên ngẩn người nhìn ra cửa sổ, nhìn cây cối hoa cỏ, sắp thi giữa kỳ, sau đó phải họp phụ huynh, cô phải thi được bao nhiêu điểm để anh vừa không đau đầu vừa vẫn quan tâm đến cô đây? Việc này cần lên một kế hoạch chu đáo. Tiết thứ ba của buổi chiều. sau khi Hạ Tinh Dã đi vệ sinh về thì đã thấy chỗ ngồi bên cạnh mình trống trơn, cậu bất chấp nguy cơ có thể bị giáo viên thu điện thoại, lấy di động ra vội vàng gửi tin nhắn cho cô” - Lại trốn học à? - đi đâu? – gửi địa chỉ cho mình! Mà lúc này, Kiều Miên đã xin được giấy xin phép của giáo viên, quang minh chính đại đi ở dưới sân trường, có điều mới đi được mấy bước cô đã trông thấy một người đứng đưa lưng về phía cô, bóng lưng này có hơi quen mắt, hình như là đang đợi cô, cũng có thể không phải. Kiều Miên đứng nguyên tại chỗ, vậy mà người phía trước như thể đã nghe thấy tiếng động, cậu ta quay người đi về phía cô: “Định đi đâu?” Cậu học sinh này rất cao, đồng phục mặc trên người dường như cũng đẹp hơn so với những người khác, Kiều Miên nhìn lại cậu, khác với ánh tượng xa cách mà cậu ta thường đem lại cho người khác, lúc cậu nhìn cô, ánh mắt ấy khiến người đối diện cảm thấy rất dễ chịu. “Ga tàu điện ngầm.” Kiều Miên cười khẽ. Trong trường học cũng có người thích cô, Kiều Miên thoáng đoán được chủ ý của Tần Lãng, dù sao dạo này kết quả học hành của cô đang rất kém, nhất định cậu ta không phải đến đẩy kéo cô về học bài. Không giống những người khác hoặc là quá trực tiếp hoặc là che giấu, ngượng ngùng, hàm dưỡng của Tần Lãng luôn giúp cho thái độ giao tiếp của cậu ta tự nhiên và thoải mái, vậy nên cậu không chọc thủng tờ giấy mờ, Kiều Miên cũng không bị khó chịu. “Vậy đi cùng nhau đi, tiện đường.” Tần Lãng nhìn chăm chú vào cô gái còn chưa cao tới vai mình, cả người cô đểu được bao trùm trong chiếc bóng của cậu. “Cậu cũng trốn học sao?” Kiều Miên nghiêng đầu hỏi, hai người bước song song nhau đi dọc theo con đường, Tần Lãng đi cách xa cô gần nửa mét, xét theo mối quan hệ của hai người, khoảng cách ấy là hợp lý. “Mẹ tôi nằm viện, tôi muốn đi thăm bà ấy.” Tần Lãng cụp mi mắt, biểu cảm có vẻ như rất dửng dưng nhưng sự đau xót trong đáy mắt lại không có cách nào che giấu được. Trong lúc nhất thời, Kiều Miên không biết nên tiếp lời thế nào, cô ngẩng đầu lên xem xét: “Sức khỏe của bác gái thế nào rồi?” “Bệnh cũ.:Tần Lãng cười khẽ, trong mắt dường như vừa thoáng qua sự trống trải yếu ớt, qua hồi lâu, cậu mới lại nói tiếp: “Hồi tôi còn nhỏ đã xảy ra một chút chuyện, mẹ tôi vì chuyện đó chịu kích thích rất nặng, sau đó tinh thần không được bình thường nữa.” Kiều Miên không biết nên an ủi như thế nào, chỉ là không ngờ đến chàng trai được người người hâm mộ mà gia đình vẫn gặp phải những chuyện không hay như vậy, giờ phút này, Kiều Miên lại nhớ đến bố và em, cô theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm. Thật lâu sau Tần Lãng vẫn không nghe cô nói gì thêm, cậu nghiêng đầu, cô gái đi bên cạnh mình đang thất thần nhìn trời xanh, hốc mắt còn hơi ửng đỏ: “Sao vậy?” Kiều Miên hoàn hồn, lơ đãng để lộ tâm trạng của mình: “Không sao, bác ấy thấy cậu quan tâm như vậy sẽ rất…” Tiếng nói của cô biến mất khi ở lối sang đường đột nhiên có chiếc xe vượt đèn đỏ lao đến như tên bắn, Bằng một tốc độ kinh người, khi Kiều Miên còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì đã bị Tần Lãng kéo mạnh về phía sau, cô tay nhận đau đớn chuyền đến cả cánh tay, Kiều Miên chau mày, khẽ nói “Cảm ơn.” Dưới cổ tay áo đồng phục, mảng da bị ứ đỏ thoáng lộ ra, lúc này Tần Lãng mới nhận ra mình đã quá nặng tay, vội vàng buông lỏng: “Xin lỗi cậu, tôi không cố ý.” “Không sao đâu, sẽ hết nhanh thôi. cảm ơn cậu.” nếu như không nhờ cậu kịp thời kéo cô lại thì có lẽ lúc này cô phải vào viện rồi. Chiếc xe đó đã đi mất dạng, chỉ còn lại tiếng mắng mỏ của người đi đường, Kiều Miên và Tần Lãng đi sang bên làn đối diện. “Sau này đừng trốn học nữa, nguy hiểm lắm.” trên thang máy trong trạm xe, băng chuyền đang từ từ kéo xuống, Tần Lãng vừa nhớ lại chuyện vừa này, vừa dặn dò. “Ừ, tôi chỉ tình cờ nghỉ thôi.” Kiều Miên biện giải cho mình. Hai người cuối cùng không đi chung một hướng, sau khi Tần Lãng lên tàu điện ngầm, Kiều Miên chạy vào nhà vệ sinh. Mặc bộ đồng phục của một trong những trường cấp ba có tiếng nhất thành phố A mà chạy nhong nhong trên đường sẽ khiến người ta chú ý. Kiều Miên ở trong phòng về sinh thay bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước: quần bò màu lam sẫm cùng áo sơ mi kẻ caro khiến cả người cô bừng bừng hương vị thanh xuân. Trường học cách công ti anh rất gần, tàu điện ngầm mới sắp vào đến ga mà gió đã gào thét bay tới, thổi tung mái tóc dài của cô. Tòa cao ốc sừng sững như chọc tới tận mây xanh, Kiều Miên bước vào trong thang máy, nhập số tầng 42. Vẫn chưa tới giờ tan tầm, đi thang máy rất thuận lợi, có điều muốn ra vào công ty anh cần phải qua phòng bảo vệ. cả lầu 42 có hai cánh cửa có thể đi lại tự do, mà phòng làm việc của Thẩm Vân Lê cách cánh cửa sườn Đông rất gần. Kiều Miên đứng ở cửa lúi húi mở hồi lâu vẫn không được, một lát sau, may có một bác lao công đi qua giúp đỡ cô mấy lần mới mở được. Trong công ty, ai nấy đều vùi đầu vào máy tính, Kiều Miên mặc quần áo thường ngày không khiến mọi người chú ý, thuận lợi đi đến trước cửa phòng của Thẩm Vân Lê. Cốc cốc… Kiều Miên cong môi, gõ nhẹ cửa. “Mời vào.” Giọng nói trầm thấp vang lên, Kiều Miên đẩy cửa đi vào, rồi rón rén đóng lại, ánh mắt anh lúc này vẫn tập trung trên màn hình máy tính, rất chăm chú, rất đẹp. Mãi đến khi cô bước vào anh vẫn không ngẩng đầu lên nhìn. Nét cười trên khóe môi Kiều Miên dường như đã lan hết ra cả khuôn mặt, cô chậm rãi vươn tay ra che trước màn hình máy tính của anh. Bàn tay mảnh khảnh thoáng lướt qua trước mặt anh, Thẩm Vân Lê ngẩng đầu, nét vui vẻ bất ngờ chợt lóe lên trong mắt rồi lập tức nhường chỗ cho sự nghiêm túc.: “Lại trốn học?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]