Doãn Đông Tuân ngẩng đầu nhìn anh. Ngọn đèn chùm xahoa đem toàn bộ ghế lô được chiếu sáng như ban ngày, Cố Mặc Hàm mệt mỏi tựa vàotrên ghế, một chân thẳng một chân khác cong lên chống xuống đất, cúi đầu nhìntay mình, cầm trên tay một sợi dây đeo cỏ bốn lá bạch kim, ngón tay cái từ từ ởtrên mặt vuốt ve, như thể là một báu vật hiếm có, tóc hơi dài ra, có vài rơi ởtrên trán, dưới ánh đèn, cái bóng rơi trên ánh mắt hơi khép lại, cùng lông mithật dài giao lại cùng một chỗ. Mạc Sính Dã bên cạnh vẫn còn cùng Lý Thanh Viễnchuốc rượu, Thạch Lỗi ở bên cạnh cổ vũ, những người khác cũng là tốp năm tốp bađọ quyền uống rượu trò chuyện, mà Cố Mặc Hàm chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, như thể đangchìm vào trong thế giới của mình, tất cả mọi thứ bên ngoài đều không có quan hệvới anh. Doãn Đông Tuân cảm thấy Cố Mặc Hàm lúc này có chút cô đơn. Cô đơn?Chính anh cũng kinh ngạc. Trong ấn tượng của anh Cố Mặc Hàm vẫn là ánh mặt trờitỏa sáng, chưa từng gặp qua cậu ấy như vậy.
Sợi dây đeo cỏ bốn lá trong tay Cố Mặc Hàm là hìnhchìa khóa, cũng không quý báu gì, ở giữa dây có khảm một viên ngọc, xuyên thấutrong ngọc là một mảnh cỏ bốn lá nho nhỏ. Có thể là trong một thời gian dài,hoặc nguyên nhân là Cố Mặc Hàm thường xuyên vuốt ve, nên trên mặt đã bị mòn mộtchút.
Trong đầu Cố Mặc Hàm nhớ lại lời năm đó Tần Vũ Dươngcho anh cái sợi dây đeo này thì nói.
"MặcHàm, anh xem! Đây là sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46151/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.