Một lúc lâu, Cố Mặc Hàm đứng lên, rời khỏi thư phòng.Đi vào phòng khách thì nhìn thấy bà Cố Diệp Thấm Đình ngồi trên ghế sofa.
Bà Cố mang trên mặt vẻ hiền từ vỗ vào ghế sô pha bêncạnh. Cố Mặc Hàm thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, mang trên mặt nụ cười nghịch ngợm,đi đến, nắm cả bờ vai của mẹ.
"Mẹ~" Cố Mặc Hàm đưa tay nắm lấy bờ vai của mẹ làm nũng.
"Conđứa nhỏ này, đã lớn rồi còn làm nũng, lát nữa bố con nhìn thấy lại bị mắngđấy." Bà Cố cười vỗ vỗ tay của con trai.
"Đúngrồi, bố con đâu?"
"Sáng sớm ông ấy đã đi ra ngoài rồi, sẽ về ngay đó. Đúng rồi, bố con gần đâytính tình cũng không tốt đâu, con chốc nữa nói chuyện chừa một chút mặtmũi." Vẻ mặt bà Cố lo lắng.
"Mẹyên tâm, con trai mẹ bây giờ rất biết điều mà."
"MặcHàm, qua hai năm con đã 28 rồi, nên cưới vợ đi, mẹ cũng chờ được ôm cháu traiđây. Lần trước bác Lý con có nhắc tới muốn giới thiệu cháu gái bà ấy cho con,mẹ đã gặp đứa nhỏ kia rồi, bộ dạng sáng sủa thông minh, trang nhã khéo léo, conthấy hợp thì đi gặp thử ? Mẹ cũng không ép con, nhà chúng ta cũng không cầnthông gia gì đó. Nếu như con có vừa ý cô gái nào thì đưa đến cho mẹ xem, conthích thì mẹ chắc chắn sẽ không phản đối." Bà Cố sờ tóc con trai nói.
Cố Mặc Hàm nghe mà chua xót: "Mẹ,con thích một cô gái ở thành phố C, lúc đi học thì có quen, lúc đó con khôngtrân trọng, về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020854/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.