Cho dù Tần Vũ Dương có bao nhiêu không muốn, cô vẫnphải mang theo các thành viên của tổ hạng mục xuất hiện trong phòng họp PhongHoa.
"Xinlỗi, cô Tần, đã để cô đợi lâu." Giọngnói trầm thấp mà có từ tính vang lên, cửa phòng họp mở ra, Cố Mặc Hàm dẫn mộtđám người tinh anh âu phục giày da đi vào.
"Cốtổng, khách khí rồi." TầnVũ Dương đứng dậy. Chờ Cố Mặc Hàm ngồi xuống, Tần Vũ Dương mới bắt đầu hỏi: "Cóthể bắt đầu được chưa?"
"Bắtđầu đi."
Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương đang hướng về phía anhgiải thích những nội dung trong hợp đồng, mà cảm thấy cô gái nhỏ của anh rốtcục đã trưởng thành rồi. Sau khi về nước, rất nhiều người ở trước mặt anh khenTần Vũ Dương của Đằng Đạt, nói cô trẻ tuổi xinh đẹp, miệng lưỡi, khéo léo linhhoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hiệu suất làm việc hơn người, vv và vv. ThạchLỗi cũng từng nói qua với anh, nếu như người ở trong xã hội nhiều năm phấn đấuchăm chỉ có thể lõi đời khôn ngoan như yêu tinh..., như vậy Tần Vũ Dương hiệntại đã tu luyện thành ma rồi. Cô nói lên phương án rất tốt, có thể cho là hoànmỹ. Đối với các vấn đề đặt ra bởi cấp dưới của mình cũng có thể giải thích rõràng.
Sau khi Tần Vũ Dương giải thích xong, uống một ngụmnước, sau đó song phương bắt đầu đàm phán. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửasổ sát phòng họp chiếu lên người anh, làm cho trên người anh mang theo một lớpmàu vàng nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi tơ nhỏ trên lỗ tai, cả ngườianh ngồi trong ánh mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46140/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.