Đưa Lãnh Thanh Thu về xong, Tần Vũ Dương về đến nhàthì trời cũng đã gần sáng, nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.
Mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà,Tần Vũ Dương chợt có một loại cảm giác vô lực, vì Cố Mặc Hàm, nhưng cũng vìchính cô.
Cô cũng không biết tại sao khi có người khác giớithiệu Cố Mặc Hàm thì cô cứ theo bản năng giả vờ như không quen biết anh vậy,càng làm cho cô không hiểu được là vì sao Cố Mặc Hàm cũng phối hợp với cô.
Ngày thứ hai đi làm, khi trợ lý Tiểu Lương đem dự ánhợp tác cùng Phong Hoa giao cho Tần Vũ Dương, cô mới ý thức tới tính nghiêmtrọng của vấn đề, bởi vì văn kiện đưa tới dưới dòng người phụ trách là chữ kýcủa Cố Mặc Hàm. Tần Vũ Dương bỗng có chút hoảng hốt, có ý nghĩa là trong thờigian dài sắp tới cô sẽ cùng người phụ trách này có liên lạc khá mật thiết, hơnnữa đây là một vụ rất lớn, vô luận là Phong Hoa hay Đằng Đạt cũng đều coi trọnghợp đồng lớn này, cô nhất định phải làm cho tốt.
Tần Vũ Dương vuốt ve chữ ký của Cố Mặc Hàm trên vănkiện, chữ ký đó vô cùng đẹp, nhàn nhạt tiết lộ ra sự tự tin cùng khí thế củangười ký. Tần Vũ Dương nhớ tới, Cố Mặc Hàm đã từng nói với cô những gian khổluyện chữ lúc còn nhỏ cùng với sự nghiêm khắc của ông nội đối với anh, cô cònnhớ rõ năm đó khi Cố Mặc Hàm nói cho cô biết điều này, cũng lộ ra niềm kính yêucủa anh với ông nội.
Cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46139/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.