Sau khi về nhà, Tần Vũ Dương lên giường đi ngủ sớm,nhưng cứ trở mình liên tục. Chỉ trừ cái ngày vừa nhận chức năm đó, Tần Vũ Dươngmới xuất hiện tình trạng mất ngủ này, thì Tần Vũ Dương dường như là mỗi ngàyvừa tựa vào gối là trực tiếp ngủ, dĩ nhiên điều này cùng với mỗi ngày làm việcđến tận khuya là phải có liên quan.
Tần Vũ Dương bọc trong chăn, giống như một con sâu lănlộn ngọa nguậy ở trên giường, cuối cùng kêu to một tiếng ngồi dậy, cay đắngkhinh miệt mình: Tần Vũ Dương! Ngươi đang làm gì vậy? Không phải chỉ là anh ấytrở về thôi sao, anh ấy Cố Mặc Hàm có trở về hay không thì cùng với ngươi cóquan hệ gì?
Cùng lúc đó, Cố Mặc Hàm và Thạch Lỗi đang ở trong quánbar uống rượu, Thạch Lỗi chăm chú quan sát người bạn tốt, đã mấy năm không gặp,cậu ta càng ngày càng thâm trầm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khôngcó tiêu cự, dưới ánh đèn đầy màu sắc, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta còn mangtheo một chút quyến rũ. Cầm trong tay ly rượu, thỉnh thoảng uống một ngụm. Hômnay có thể gặp được Tần Vũ Dương, Thạch Lỗi cũng không bất ngờ lắm, dù sao cùngở một thành phố, sớm muộn gì cũng sẽ gặp. Mặc dù không có cùng một lĩnh vực,nhưng danh tiếng của Tần Vũ Dương trong hai năm qua ở ngành công nghiệp bán lẻxe hơi cũng đã nghe qua, miệng lưỡi khéo léo linh hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền [1], chỉtrong một vài năm ngắn ngủi, thành tích xuất sắc của cô ấy đã không có ngườinào địch nổi. Thạch Lỗi không biết Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46137/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.