Khi Tần Vũ Dương tình cờ gặp lại Cố Mặc Hàm, thì côđang đứng ở hành lang bên cửa sổ của kháchsạn, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã u ám, ngoài kia là giai điệu của màn mưaphùn rơi, ngón giữa còn đang đốt một điếu thuốc bạc hà.
Hôm nay là ngày tiếp cán bộ nhà nước dùng cơm, cả buổiăn kéo dài đến giữa buổi chiều, cơm cũng đã dùng, rượu cũng uống rồi, lời cũngnói ra không ít, cho đến hơn ba giờ, đối phương còn chưa có ý định đi, Tần VũDương chợt cảm thấy khó chịu, thừa dịp lấy cớ đi vệ sinh, thế nhưng vẫn đứng ởtrước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trợ lý Tiểu Lương ra ngoài tìm cô: "Tầntổng, thời gian không còn nhiều nữa, trưởng phòng Trầm bọn họ muốn vềrồi."
Tần Vũ Dương từ trong suy nghĩ trở về, quay đầu nói: "Ừ."Đang chuẩn bị quay về phòng, thì lúc này ở phía saulại truyền đến tiếng trò chuyện ồn ào, Tần Vũ Dương vừa lơ đãng quay đầu lại,trong lòng bỗng chốc thắt chặt lại, trong đầu hiện lên một câu nói: Trong đờingười, không thể buông tha được, thì cuối cùng vẫn không thể may mắn thoátkhỏi. Tần Vũ Dương ở trong lòng hung hăng mắng: "Tần VũDương, ngươi run cái gì! Không phải chỉ là người đàn ông thôi sao! Mấy năm nayngươi còn gặp ít đàn ông sao?"
Cố Mặc Hàm đang bị một nhóm người ôm lấy đi ra ngoài,áo vest đen khoác lên trên cánh tay, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng bìnhthường, trông anh ngày càng đẹp trai ngời ngời, khi ngước lên, khuôn mặt góccạnh hơn so với năm năm trước, trưởng thành hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46136/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.